Chương 27: Toái kiếm

Tề Thư Viện âm thầm thu hồi tà pháp, nếu Phù Thanh không trở lại, nàng sẽ phải đại khai sát giới.

Tuy vậy, hiện tại cũng tốt, vì cơ thể nàng gầy yếu, nếu cứ mạnh mẽ sử dụng cơ thể để chịu đựng, e rằng sẽ không chịu nổi. Trước đó phóng thích uy áp trợ giúp Phù Thanh, thiếu chút nữa đã làm hỏng thân thể nàng.

Mặt khác, nếu bại lộ quá nhiều sẽ dễ dàng bị tiêu diệt ở giai đoạn trước.

Hiện giờ trong sân có bốn người, Phù Tố là Kim Đan đỉnh, Phù Thanh cùng Phó Quế vẫn là Kim Đan sơ kỳ, thực lực ba người này xa kém với Nguyên Anh trung kỳ Cố Cửu Cầm.

Tuy nhiên, hiến tế thân thể để đổi lấy tu vi vốn không phải là cách tốt, nhưng Cố Cửu Cầm lại khéo tinh thần khống chế. Chỉ cần Phù Thanh và mấy người khác ý chí kiên định, tình huống cũng không đến nỗi quá nguy hiểm.

Phù Thanh triệu hồi Nhược Thủy Kiếm và đứng dậy, nàng nhìn chằm chằm vào Cố Cửu Cầm và hỏi Phù Tố: “Mẫu thân, trợ ta.”

Phù Tố gật đầu, nàng cũng triệu ra bội kiếm Hợp Nguyệt của mình, sau đó đùi phải thu về phía sau, ngồi xổm xuống, làm ra tư thế công kích.

Các chiêu thức kiếm của nguyên chủ đều do Phù Tố dạy, bởi vậy Phù Thanh bày ra tư thế giống hệt.

Bị hai mẹ con tỏa định, Cố Cửu Cầm cảm thấy như có lưỡi dao sắc bén đang kề vào cổ mình.

Nàng hiểu rằng phương thức tu luyện của mình để có được sức mạnh không thể so với tu vi vững chắc của kiếm tu, nhưng chí âm thân thể đang ở trước mắt, nàng không thể từ bỏ.

Tu chân trên đường chính là phải có dũng khí đánh bạc với sinh mệnh, Cố Cửu Cầm từ trước tới nay luôn như vậy.

Ma khí chậm rãi bùng phát, thân hình Cố Cửu Cầm từ giữa vỡ ra, phân thành hai.

Hai cái thân hình đồng thời cất tiếng: “Giao ra chí âm thân thể, ta sẽ bỏ qua cho các ngươi.”

Phù Tố còn chưa rõ, nhíu mày hỏi: “Chí âm thân thể?”

Phù Thanh bên cạnh lập tức đổ mồ hôi lạnh. Mẫu thân tạm thời có thể tín nhiệm, nhưng còn Phó Quế thì sao? Nếu hắn có ý định xấu muốn đi đường tắt thì phải làm thế nào?

Phù Thanh lén liếc nhìn Phó Quế, phát hiện hắn căn bản không nghe lời Cố Cửu Cầm nói, ngược lại nhìn chằm chằm vào thanh kiếm Hợp Nguyệt trong tay mẫu thân, thần sắc si mê, miệng còn lẩm bẩm.

“Thân kiếm hơi hẹp, thích hợp uyển chuyển nhẹ nhàng tốc công, tựa hồ còn có hoa văn, có thể giảm bớt tiêu hao linh lực khi sử dụng, ô ô ô! Ta cũng muốn có.”

Phù Thanh tức thì đầy đầu hắc tuyến, nàng tựa hồ lo lắng quá mức.

Hơn nữa nữ chủ không cần kiếm, ngay cả khi Tề Thư Viện đứng trước mặt hắn, hắn cũng không nhận ra.

Hai cái ma ảnh trào phúng nói: “Ha ha ha, hương dã nơi cung chủ kiến thức quả thật nông cạn, lại không nhận ra chí bảo.”

Tựa hồ cười đã đủ, Cố Cửu Cầm dừng lại, chỉ vào Tề Thư Viện phía sau Phù Thanh: “Đổi cái cách nói, đem tiểu mỹ nhân này cho ta, ta sẽ rời đi nơi này.”

Ý tưởng này thực ra rất tốt. Phù Tố biết xác suất thắng của các nàng rất thấp, nếu có thể dùng một người để giải quyết việc này, thì thực ra rất có lợi.

Chính là...

Phù Tố nhìn ánh mắt khẩn trương của nữ nhi, cùng với động tác không tự giác đem Tề Thư Viện giấu sau lưng.

Nàng hơi mỉm cười, ngữ khí tản mạn: “Thế nhưng là chí bảo, thì tự nhiên phải lưu lại tại Thanh Hợp Cung là tốt nhất.”

Cố Cửu Cầm không ngờ Phù Tố sẽ từ chối, nàng thẹn quá hóa giận, ma ảnh liên quan cũng trở nên càng thêm dữ tợn, đôi mắt giận mở to bắn ra vô số ác ý.

“Vậy để mạng lại đi!”

Nguyên Anh kỳ uy áp giáng xuống, Phù Tố và Phù Thanh không nhịn được kêu lên một tiếng, nhưng các nàng vẫn không khuất phục, đồng thời tiến lên hai bước rồi cầm kiếm quét ngang.

Ma ảnh phân tán né tránh kiếm khí, rồi tụ lại thành một đoàn, đôi mắt trên người ma ảnh nhìn chằm chằm Phù Tố và Phù Thanh.

Trong một chớp mắt tinh thần hoảng hốt, rất nhiều chuyện cũ hiện lên trong đầu, cảm xúc bi thương lặng lẽ dựng lên.

Kiếm thế của hai người khựng lại, bị ma ảnh một chưởng đánh trúng vai.

Ma khí giống như ung nhọt trong xương, chui vào da thịt phá hủy linh mạch.

Hai người đồng thời ra tay, điểm trụ trên vai mấy chỗ huyệt vị, ngăn cản ma khí tiếp tục khuếch tán.

Không có cơ hội thở dốc, ma ảnh phất tay đánh ra ma khí xông thẳng vào đỉnh đầu hai người, trong thời khắc nguy cấp, hai người nâng kiếm ngăn cản.

Phù Thanh nghe tiếng Nhược Thủy Kiếm rạn nứt, nàng biết rằng nếu tiếp tục thế này, chỉ có chết trận.

Phải tìm được con mắt đó trước.

Nàng vừa ngăn cản Cố Cửu Cầm tấn công, vừa hồi tưởng lại chi tiết trong nguyên tác, miệng rỉ sắt vị dày đặc khiến người buồn nôn.

Càng trong thời điểm nguy cấp, Phù Thanh càng bình tĩnh.

Cố Cửu Cầm đạt được tu vi thông qua việc hiến tế, nhưng cơ thể con người cuối cùng cũng có giới hạn, nếu nàng luyện hóa nốt phần cuối cùng, nàng sẽ thực sự chết đi.

Bởi vậy, nàng không thể tiếp tục tu luyện và tu vi dừng lại ở Nguyên Anh trung kỳ. Tiểu thuyết không nói rõ nguyên nhân phản bội của nàng, nhưng Phù Thanh có thể đại khái đoán được.

Có lẽ nàng chưa bao giờ phản bội, vì ngay từ đầu mục đích tiếp cận chính là để cùng nữ chủ linh tu tăng tu vi. Chính vì nàng thực lực quá yếu, chỉ có thể ngủ đông chờ đợi cơ hội.

Sau khi suy nghĩ kỹ càng, Phù Thanh càng thêm chán ghét, Tề Thư Viện là một người tốt như vậy lại bởi vì gặp phải những kẻ tâm thần này mới biến thành kẻ điên trong hậu kỳ.

Nàng là người chứ không phải công cụ.

Phó Quế đã sớm gia nhập chiến cuộc, Phù Thanh cảm thấy áp lực giảm đi rất nhiều. Hơn nữa, chiêu kiếm của hắn chủ yếu dựa vào lực lượng, uy hϊếp lớn hơn nhiều, vì thế gánh vác phần lớn hỏa lực từ Cố Cửu Cầm.

Bị ma ảnh đạp một chân, Phù Thanh lăn trên mặt đất hai vòng, mở mắt ra liền thấy nữ chủ với đôi mắt đầy đau lòng. Nàng khóc sưng cả mắt, túm lấy tay áo Phù Thanh, liên tục lắc đầu.

Nhìn mẫu thân đang ở thế hạ phong, Phù Thanh ôn hòa nhưng kiên định nói: “Buông tay.”

“Sư tỷ, giao ta ra đi, ta không muốn ngươi chết.”

Nhìn nữ chủ khóc như hoa lê dính hạt mưa, Phù Thanh buông tay áo của mình ra, rồi ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào mắt nàng, hít sâu một hơi cười nhợt nhạt: “Ta sẽ không chết.”

Nàng đem thanh Nhược Thủy Kiếm sắp rách nát hoành trước ngực, thân hình suy nhược nhưng khí thế không khuất phục.

Tề Thư Viện nhất thời quên cả diễn kịch, chỉ ngơ ngẩn nhìn bóng dáng sư tỷ.

Mặc dù kiếp trước, nàng luôn vì người khác liều mạng và bị người khác tính kế, hiện giờ lại có người che chắn cho nàng.

Nhưng nàng đã gặp quá nhiều phản bội, cảm giác đầu tiên vẫn là lo được lo mất.

Rất nhiều ý tưởng âm u xoay quanh trong đầu nàng, những âm thanh đó kêu gào rằng không có khả năng, làm nàng tin rằng mọi thứ trước mắt đều là dối trá.

Phù Thanh không biết Tề Thư Viện đang trải qua tâm lý giằng co như thế nào, nàng chỉ đắm chìm dưới ánh trăng, một thân hồng y như chiếu sáng lên đêm lạnh với ngọn lửa rực rỡ.

Ngay sau đó, Tề Thư Viện nghe thấy nàng nói: “Hơn nữa, ngươi cùng ta quan trọng ngang nhau.”

Trong khoảnh khắc đó, mọi âm thanh trong đầu Tề Thư Viện biến mất, nàng cứ thế ngồi dưới đất nhìn sư tỷ, tựa hồ nhìn thế nào cũng không đủ.

Phù Thanh đã nghĩ ra phương pháp, nàng truyền âm tới sư tôn đang ở trong giới trung, ngữ khí thành khẩn.

“Ta biết sư tôn không hài lòng vì ta không tiến tới, nhưng hôm nay sinh tử trước mắt, mong sư tôn giúp ta.”

Đỗ Hữu Hoan mở to mắt, có chút bất đắc dĩ: “Ngươi muốn gì?”

“Dạy ta yểm thuật.”

“Ngươi định học ngay bây giờ? Nhưng thuật này rất phức tạp.”

Phù Thanh tự tin cười: “Sư tôn dạy ta thì ta có thể học được.”

Đỗ Hữu Hoan nghiêm túc, trên mặt xuất hiện ý cười: “Hảo.”

Phù Thanh nhắm mắt vận chuyển linh lực quán chú vào Nhược Thủy Kiếm, thân kiếm nổi lên lóa mắt bạch quang, những hoa văn rạn nứt càng thêm rõ ràng.

Cuối cùng, Nhược Thủy Kiếm không thể chịu nổi lực lượng này, vỡ thành vô số mảnh nhỏ phi tán khắp nơi.

Phù Thanh ôm ngực, sắc mặt tái nhợt.

Biến cố này làm chấn động mọi người, Phù Tố một chân đẩy lùi ma ảnh đang tới gần, hô to: “Thanh Nhi!”