Chương 100: Nghe lời giống chó

"Ngươi yên tâm, hiện tại ta lập tức đi luyện, trước khi đi ta nhất định có thể học được."

Nàng vẫy vẫy ống tay áo.

Lục Châu kiếm không gió tự bay. Vòng quanh đỉnh núi một vòng, chọn một chỗ hẻo lánh trong núi cách xa Bác Thư Lâu, chính giữa đúng lúc có một cây cổ thụ ngàn năm, cành lá phồn thịnh.

Lý Ấu An đang luyện kiếm dưới tàng cây.

Tẩu kiếm thức chú ý một chữ xảo, một đạo kiếm khí chia làm mười ba tấc, mỗi tấc có thể tự do lưu chuyển.

Học được cũng không khó, cái khó là dùng được thuận buồm xuôi gió.

Nàng tìm hiểu ở dưới tàng cây, mười ba tấc kiếm khí tựa như linh xà mọc chân, xuyên qua cành cây già, lại không tổn thương một tấc cỏ cây.

Nhưng khi kiếm khí trở lại trên người nàng một lần nữa, liền chỉ còn lại mười hai tấc.

Bạch Hà ở xa xa bắt lấy một tấc kiếm khí, nhét vào trong bầu rượu bên hông: "Có thể giúp ta một chuyện được không?"

Lý Ấu An khoanh tay: "Chuyện bán đứng bạn bè, Lý Ấu An ta không làm."

Bạch Hà nắm lấy bầu rượu, uống một ngụm, nuốt kiếm khí vào trong bụng.

"Nói thẳng đi, điều kiện gì?"

Hai khắc đồng hồ sau.

Lý Ấu An trở lại Bác Thư Lâu, không nhìn tiểu đồng củ sen vẫn bị treo ở trên cây, chỉ đi tìm Từ cô nương đã chôn mình ở trong đống sách, mưu toan trốn tránh hiện thực.

Nàng nói một câu với Từ Từ, nhất thời liền khiến gò má đẫy đà của thiếu nữ kia dâng lên đỏ ửng, xinh đẹp như hoa mẫu đơn nở, bất khả chiến bại.

Từ Từ nhặt nghiên mực lên, ném về phía Lý Ấu An nói "Từ nay về sau chúng ta không còn là bạn bè nữa".

Một câu "Hỗn đản" chấn động đỉnh núi, Bạch Hà ở ngoài lầu nghe được đều mỉm cười.

Ai nói nàng ấy là thiên phú bình thường tu không được đạo.

Tiếng sư tử rống này, chỉ sợ là Kiếm Tiên nghe xong cũng phải cúi đầu.

Từ Từ cuối cùng cũng không có tiền đồ vào ngày mười lăm.

Bởi vì Lý Ấu An dỗ nàng ấy nói, nếu chịu nhịn qua mười lăm này, như vậy nàng sẽ cùng nàng ấy đi mộ Chúc Long. Đợi lấy Hồng Thứ Kinh giải ấn phong yêu, từ nay về sau nàng ấy và Bạch Hà chính là đời đời kiếp kiếp không còn liên quan.

Cho dù sau khi nàng ấy già chết lại vào luân hồi, kiếp sau tùy tiện làm cái gì, cũng sẽ không nhìn thấy nam tử đeo bầu rượu bên hông kia nữa.

Bên ngoài Bác Thư Lâu hoa lá bay tán loạn,

Thiếu nữ đẫy đà tức giận nhìn lại bóng dáng ngoài cửa, khó có khi ngơ ngẩn.

Một cái gì đó không thể nắm bắt được lướt qua trái tim một cách nhanh chóng. Đợi nàng ấy phục hồi tinh thần lại, cũng đã được Bạch Hà tiếp tế một lần.

Từ cô nương thẳng thắn cương nghị tự giác lại không ngẩng đầu lên được ở trước mặt Bạch Hà, chỉ có thể giày vò được một mình Lý Ấu An.

Nàng ấy đi theo phía sau Lý Ấu An, cho dù như thế nào cũng muốn ép hỏi giá mà Lý Ấu An bán đứng nàng ấy.

Chỉ tiếc, mặc cho Từ Từ vừa đấm vừa xoa như thế nào, Lý Ấu An đều cũng không chịu thổ lộ một chữ.

Đùa sao, chính nàng cũng còn thấp thỏm, nếu nói cho Từ Từ nghe, chỉ sợ không quá một ngày nàng ấy sẽ lộ tẩy trước mặt Yến Xuân Đường.

Lý Ấu An đã nói xong với Bạch Hà.

Nếu nàng có thể giúp Bạch Hà làm Từ Từ hồi tâm chuyển ý, dỗ được Từ Từ không muốn giải ấn phong yêu của hắn, vậy lão nhân gia hắn sẽ phải đại phát từ bi ra tay một lần, dùng thần thông cực khó kia, thay nàng nhìn xem rốt cuộc thứ giấu ở trong tâm phủ của Yến Xuân Đường là cái gì.

Cô phải biết, chắc chắn là vậy rồi.

Biết rồi mới nguyện ý không thể làm gì mà bất đắc dĩ thừa nhận.

Hiện giờ người trong lòng nàng, xinh đẹp, tâm thiện, đối xử tốt với nàng, chính là người đã kết duyên với nàng từ lâu.

*

Lục Áp là một người rất giỏi phỏng đoán lòng người.

Thường thường Đồ Tô nói bảy phần, hắn ta liền có thể làm được mười phần.

Từ sau khi mời Kim Đài trên không về bên cạnh hành lang Phong Vũ, hắn ta liền sai người vớt Kim Đài kia từ trong nước ra, tùy tiện ném tới nơi nào cũng được, chỉ là không được xuất hiện trong Kiếm Trang nữa.

Đồ Tô bảo hắn ta điều tra mấy nơi sơn thủy tính linh, hắn ta liền lệnh cho thám tử để ý đến động tĩnh trong Kiếm phủ.

Cho đến hôm nay, hắn ta còn nhớ rõ ngày đầu gặp Đồ Tô. Hắn ta đi thuyền ở trong nước, trên trời mưa rơi, trong sông Hoàng Đạo sóng nước mãnh liệt, xa xa có một cái thuyền nhỏ lay động đi tới.

Trên thuyền có một bộ hồng y bi thảm, hắn ta cách màn mưa nhìn thấy hồng y, từ nay về sau liền không quên được nàng ta.

Trước khi gặp nàng ta và sau khi gặp nàng ta, cuộc đời hắn bị chia làm hai phần hoàn toàn khác nhau.

Trước kia là mỹ phụ và thuần tửu, về sau chỉ còn lại nàng ta.

Chỉ tiếc...

"Học cung bên kia có tin tức, mảnh Kim Thân ở Kỳ Thủy bị nhổ đi, tính cả mấy chỗ khác cũng lần lượt có quân tử thư viện đi tới. Bọn họ hẳn là đã phát giác rồi."

Nữ tử xuất thân từ giếng Lục Bác ghé vào lan can nhìn cá, Lục Áp đứng dưới hành lang nhìn nàng ta.

Đáng tiếc hắn ta luôn nhìn không thấu nàng ta.

Chuyện một lòng muốn làm lại không làm được, nhưng lại không thấy nàng ta tức giận khổ sở.

Đồ Tô quay đầu lại, nhìn thấy đôi mắt đan phượng rực rỡ của Lục Áp, mới nhếch khóe môi, cười dí dỏm.

"Không sao cả."

"Còn nữa, thánh nhân trong học cung dường như cũng đang tìm đọc sách có liên quan đến Đồng Mệnh Cổ. Có lẽ là có người muốn giúp nàng ta giải cổ. Hắn đã tra được mộ Chúc Long. Lý Ấu An lại một lòng gϊếŧ nàng, nếu trong mộ Chúc Long có cách để giải cổ, vậy nàng ta giải cổ xong sẽ trở lại. Đại trận tàn kiếm trong Kiếm Trang, tất phải gia cố một phen. Nếu Yến Xuân Đường muốn ra tay, ta sẽ đi mời chín vị Kiếm thị trong Kiếm Trủng. Nàng yên tâm..."

"Lại đây."

Đồ Tô dường như đang nghe, nhưng lại giống như hoàn toàn không thèm để ý Lục Áp đang nói cái gì.

Nàng ta vẫy tay với hắn ta, nam tử liền đi tới trước người nàng ta, tùy ý để nàng ta ôm eo hắn ta.

Quả thực nghe lời như chó.