Chương 16: Ngươi cũng muốn?

Trên Phong Tuyết Nhai.

Lý Ấu An đặt mông ngồi trên đầu tường, chân sau nhẹ nhàng đá vào tường cao trắng như tuyết.

Nam tử áo đen tuấn mỹ đứng bên cạnh nàng, Ô Kiếm bên hông có hơi thở chấn động. Hai người đều nhìn nam tử một tay đang dùng tay trái xách một thùng nước, tưới nước cho rau.

Lý Ấu An chán đến chết, chỉ có thể vừa đá tường cao trắng bóng, vừa nghe chuông gió lắc lư trên mái hiên xa xa để gϊếŧ thời gian.

Yến Xuân Đường ngược lại vô cùng hào hứng, nhìn nam tử một tay xách nước, tưới nước, trừ sâu, hái rau, dời hoa kia. Từ đầu tới cuối đều tỉ mỉ, không hề để lại dấu vết.

Hắn vừa nhìn chính là hết nửa ngày.

Đến lúc hoàng hôn, nam tử một tay làm xong công việc trong tay, liền ngồi trên phiến đá xanh trước vườn rau. Chỉ ngồi bất động thôi.

Mặt trời lặn ở phía Tây.

Ánh chiều màu vàng rơi trên sợi tóc nam tử một tay, trong đôi mắt như nước sông lưu động không ngừng.

Mặt trời lại dời về phía Tây một chút, bóng cây cao che khuất ánh mặt trời trên người nam tử. Những ánh vàng lưu động trên người hắn tiêu tán, lại lâu dài ẩn vào trong huyết mạch của hắn.

Yến Xuân Đường nhìn Ly Sơ Hàn ngồi một mình trên tảng đá xanh, lại nhìn Lý Ấu An đang nằm trên đầu tường, cố gắng ngủ gật, không khỏi nhíu mày.

Luận tâm tính tư chất, hắn ngược lại càng nguyện ý thu Ly Sơ Hàn làm đồ đệ.

Quan Thiện nói kiếm tâm của Ly Sơ Hàn bị hủy. Nhưng trong mắt hắn, tình hình thực tế lại không phải như thế.

Ly Sơ Hàn lúc hoàng hôn ngồi ở trong viện, nhìn như ngồi bất động, kì thực đang vô ý thức rèn luyện ánh mặt trời trên người.

Nếu không phải kiếm đạo của Ly Sơ Hàn thuộc Hỏa, kiếm ý lại có quan hệ với ánh mặt trời, Quan Thiện Kiếm Tiên ngồi ngay ngắn trên áng mây trăm năm cũng sẽ không chủ động chặn đường Yến Xuân Đường, giành thu hắn làm đồ đệ trước.

Mặc dù ba mươi năm chưa từng dùng kiếm.

Nhưng có một ngày nếu cần xuất kiếm, nhất định sẽ là kiếm xuất như mặt trời.

"Thật là đáng tiếc."

Yến Xuân Đường nhẹ giọng nói.

Đ"ại Kiếm Tiên, đừng quên, ta cũng không thừa nhận ngươi là sư phụ ta đâu."

Lý Ấu An mở mắt, giãn gân cốt, thích ý thở dài một tiếng. Tiếp theo liền âm dương quái khí nói.

"Ngươi muốn thu hắn làm đồ đệ còn không phải là đơn giản hơn sao? Muốn thì đi cướp đo. Dù sao Quan Thiện Kiếm Tiên cũng đánh không lại ngươi. Ngươi dùng một kiếm đâm chết nàng, lại một kiếm đâm lật Ly phủ, nếu thật sự không được, ngươi lại đi bắt con hồ yêu kia, xách nàng ta ném tới trước mặt Ly Sơ Hàn, nói với hắn, nếu không bái ngươi làm sư phụ, ngươi gϊếŧ hồ yêu ngay trước mặt hắn. Xem xương cốt của hắn có còn cứng hay không! Trừ phi - -"

Nàng ngồi dậy, ngửa mặt nhìn Yến Xuân Đường, lười nhác nói: "Trừ phi, ngươi không nỡ gϊếŧ nàng ta."

Lý Ấu An không chút che giấu sát khí trong mắt.

Có người vì Đồ Tô cụt tay, có người vì Đồ Tô mất mạng.

Chính đến Đại Kiếm Tiên trước mắt cũng thích nàng ta, ở trong mắt Lý Ấu An, cũng không phải chuyện gì đáng ngạc nhiên.

Yến Xuân Đường lẳng lặng nhìn lại. Trong mắt không có một gợn sóng. Ô Kiếm bên hông lại dùng thế sét đánh không kịp bưng tai bay lên trời, vỏ kiếm hung hăng đập vào trán Lý Ấu An, để lại một dấu vết rõ ràng.

"Vọng nghị sư trưởng, lần sau không được làm như vậy nữa."

Lý Ấu An ôm trán nước mắt lưng tròng.

Nhìn đi! Bị nàng nói trúng chuyện thương tâm đúng không!

Yến Xuân Đường thu hồi Ô Kiếm ngẩng đầu nhìn về phía Bắc.

Trong bầu trời đêm đen như mực bỗng nhiên có thêm một gợn sóng màu vàng. Gợn sóng màu vàng càng lúc càng lớn, cuối cùng lại chạy tứ tán, lập tức bị một thứ màu mực cắn nuốt.

"Không thích hợp."

Đêm nay không có sao cũng không có trăng.

Yến Xuân Đường nhìn thứ màu đen kia: "Lý Ấu An, ta cần qua bên kia nhìn một chút, ngươi ở lại chỗ này."

Hắn ngự kiếm mà lên, đang bước lên phi kiếm, lại chợt thấy phía sau có lực kéo rất nặng.

"Buông tay."

Yến Xuân Đường cũng không quay đầu lại.

"Ta ở lại đây. Nếu Ly gia phát hiện thì phải làm sao bây giờ? Bọn họ nhất định sẽ gϊếŧ ta."

Lý Ấu An túm quần áo Yến Xuân Đường, chết cũng không chịu buông.

"Nơi đó có người đang đối phó với đại yêu thiên ngoại. Ta mang theo ngươi đi, không chắc có thể bảo vệ cho ngươi chu toàn. Nếu ngươi muốn đi..."

Yến Xuân Đường bất động, lại muốn giải thích một phen.

Lý Ấu An cũng đã buông quần áo của hắn ra, liên tục xua tay.

"Tiên sinh ngươi cứ đi trảm yêu. Ta ở đây cổ vũ sĩ khí cho tiên sinh. Chờ tiên sinh thắng lợi trở về!"

"..."

Kiếm Tiên áo đen gọi tên phi kiếm, trong chớp mắt cách xa ngàn dặm.

Trên tường cao, Lý Ấu An đứng dậy, học bộ dáng nam tử vừa rồi ngẩng đầu nhìn về phía Bắc.

Đại yêu thiên ngoại sao.

Yến Xuân Đường nhất định sẽ gϊếŧ sạch bọn chúng.

Thật lâu sau, nàng nhẹ nhàng nhảy xuống từ trên tường, đi tới trước nam tử đang ngồi im bất động trong vườn. Nam tử ngẩng đầu, nhìn trán nàng thật lâu không nói.

Lý Ấu An sáng lạn cười, nói: "Nhìn cái gì! Là Đại Kiếm Tiên cho đấy, như thế nào, ngươi cũng muốn sao?"