Chương 19: Hai con ngươi màu vàng

Yến Xuân Đường cầm kiếm mà đứng, Ô Kiếm trong tay dính vết máu loang lổ.

Đại yêu trước người hẳn là mới chạy trốn ra từ trong giếng Lục Bác không bao lâu, bị vạn đạo kiếm khí trong giếng trấn áp đã lâu, lực lượng suy yếu. Còn không thể thu hồi nguyên thân.

Trên vai nó đã có hơn mười vết thương kiếm khí, kim quang kiếm khí vỡ vụn chen vào trong vết thương, tiếp tục đối kháng với thân thể cường hãn của đại yêu.

Yến Xuân Đường nhíu mày.

Trước khi hắn đến, đại yêu này hẳn là đang giao thủ với người.

Nhưng mà nơi đây chỉ thấy kiếm khí, lại không thấy kiếm tu, cũng không biết kiếm tu nhân gian bị đại yêu đánh rơi, đến tột cùng là sống hay chết.

Trong khe xương đau nhức kịch liệt, yêu vật nhìn chằm chằm cuối cùng cũng nhịn không được mà ngửa mặt lên trời thét dài, tiếng gầm rú thật lớn chấn động đến sao trờicũng hơi động, đôi mắt to như đèn l*иg gắt gao khóa chặt nam tử cầm kiếm trước mặt, lạnh như băng.

Nó cũng không nhúc nhích, chỉ chờ một thời cơ để cắn chết người trước mắt dưới răng.

Từ nhân gian nhìn lên trời, đêm dài như mực. Từ trên trời nhìn nhân gian, rất nhiều đốm lửa.

Lý Ấu An nằm trong bụi cỏ, rất là cố sức dẫn kiếm khí ra khỏi cơ thể. Kiếm khí từng tấc từng tấc rút ra, ngưng tụ thành một đám sương mù màu trắng hồng ở trong tay nàng.

Trước người nàng cách đó không xa, có một nam tử kiếm tu kim quang lấp lánh, toàn thân đều viết chính mình chính là người bị yêu vật bổ, đang nhắm mắt ngồi ngay ngắn ở trong đám cỏ. Khí tức nam tử kiếm tu hỗn loạn, kiếm khí toàn thân loạn trướng, nhất thời mạnh nhất thời yếu.

Lắc lắc thứ trắng hồng trong tay, Lý Ấu An cực kỳ đau lòng phân ra mấy luồng kiếm khí nhè nhẹ. Ngón tay bắn ra, mấy đợt kiếm khí chạy về bốn phương tám hướng, chém gϊếŧ từng yêu vật trong bóng tối.

Không hổ là đệ nhất Kiếm Tiên đương thời.

Lý Ấu An cong khóe môi.

Chỉ là đáng tiếc, lòng dạ quá cứng rắn.

Nàng cong người đứng dậy, bước nhỏ đến trước người nam tử toàn thân kim quang. Lại nhìn kỹ tâm phủ giữa hai lông mày của hắn, nhất thời liền vui vẻ.

Trong tâm phủ nam tử quấn quanh từng luồng khí đen nhè nhẹ. Kiếm khí trên người nhất thời mạnh nhất thời yếu, đó là nguyên do đối nghịch với khi đen này.

Ma khí của đại yêu, thích hợp để làm loạn tâm thần tu sĩ nhất.

Đây thật đúng là bánh từ trên trời rơi xuống, ăn chùa thì ngu sao mà không ăn.

Lý Ấu An lại tiến lên một bước.

Khoảnh khắc tiếp theo, "đĩa bánh" kim quang lấp lánh mở mắt.

Đôi mắt lạnh thấu xương, kiếm khí cả người tăng vọt, nhanh chóng kết thành một kiếm trận cấm chế.

Hai mắt nam tử lạnh lùng nhìn Lý Ấu An nói: "Ngươi là người phương nào? Nếu không rời đi, cẩn thận rước họa vào thân."

Nhìn nam tử tuấn mỹ có vài phần quen thuộc. Nụ cười trên má Lý Ấu An cứng đờ, thử hỏi: "Ly Lưu Bạch?"

Hai con ngươi, mắt vàng.

Từ biệt Ly gia, lại gặp Ly gia.

Ly Lưu Bạch nhíu mày, mắt phượng hẹp dài nheo lại, dây thanh quản không kiên nhẫn: "Biết là ta, sao còn ở lại đây?"

Trời sinh song đồng, thân mang long tức. Không phải huynh trưởng Ly Sơ Hàn là Ly Lưu Bạch, thì còn có thể là ai.

Lý Ấu An buồn rầu nhíu mày.

"Ly Đại Kiếm Tiên, ta cứu ngươi một mạng, cứ như vậy mà tay không ra đi, không tốt lắm đâu?"

Sau tối nay, nàng và Ly gia tất thành tử thù.

Trong lòng biết như thế, nàng vẫn tự quyết định, tiếp tục đi về phía trước một bước.

Ly Lưu Bạch lạnh lùng nói: "Cứu ta một mạng? Ta cần ngươi cứu sao?"

Kiếm khí trước người hắn kim quang đại thịnh, tự có ý muốn tru sát người tới. Cấm chế này chính là hắn tự tay thiết lập, mặc dù lúc này hắn có thương tích trong người. Nhưng dưới Kiếm Tiên, tất vô địch thủ.

Chỉ cần nữ tử này dám bước vào trong cấm chế của mình, nàng hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

Nam tử Kiếm Tiên kiêu căng ngửa đầu, mặc dù thân ở trong cỏ cây, nhưng tự có một phen thong dong khí độ. Hắn ung dung thư thái, đối phó với ma khí đại yêu mà vẫn còn phân ra một chút tâm thần, mắt lạnh nhìn nữ tử trước mặt tác quái.

Nhưng Lý Ấu An chỉ lẳng lặng quan sát Ly Lưu Bạch.

Từ trên xuống dưới, từ trái qua phải, từ trong ra ngoài.

Ánh mắt nàng lướt qua người hắn, nhìn qua đôi mắt hắn, liền tiếp tục nhìn môi hắn. Ánh mắt im lặng từng tấc từng tấc rơi xuống, cuối cùng chạm đến một nơi nào đó ở trên người, mới dừng lại.

Thật lâu sau, lâu đến mức Ly Lưu Bạch không hiểu sao lại run rẩy trong lòng, Lý Ấu An mới ngẩng đầu cười rạng rỡ.

Bước chân trái vào cấm chế.