Chương 39: Ngươi chính là sợ ta

"Chính là như ngươi nghĩ."

Lý Ấu An tiếp tục dẫn Ly Lưu Bạch đi lệch đường.

Nàng biết Ly Lưu Bạch muốn nói gì.

Chẳng lẽ nàng thích hắn? Chẳng lẽ lần đầu tiên gặp mặt nàng làm như vậy, chính là bởi vì nàng thật lòng ngưỡng mộ hắn?

"Nói cho ngươi biết cũng không mất mặt. Hơn ba mươi năm trước, khi ta học kiếm ở Kiếm phủ, ta đã từng nghe nói đến ngươi. Sinh ra song đồng, thân mang long tức. Là một đại Kiếm Tiên nổi danh. Khi đó trong Kiếm phủ có rất nhiều sư tỷ sư muội ngưỡng mộ ngươi. Bây giờ ta có thể gặp ngươi một lần, nói chuyện với ngươi, trong lòng cũng rất cao hứng. Những gì nên nói ta đã nói xong. Chuyện về Ly Sơ Hàn, ngươi yên tâm, hiện tại ta liền lên đường."

Nàng tế ra phi kiếm. Làm bộ muốn đi. Nam tử Kiếm Tiên vẫn đưa lưng về phía nàng bỗng nhiên lên tiếng.

Chờ một chút!

Lý Ấu An quay đầu lại.

Ly Lưu Bạch lại chỉ cảm thấy nghẹn lời. Hắn tự dưng ảo não, cũng không biết vì sao mình phải lên tiếng giữ lại.

Lý Ấu An bước lên phi kiếm, đôi mắt cong cong.

"Ta đã dùng kiếm ở đây, Yến Xuân Đường rất nhanh sẽ đuổi tới đây. Nếu ngươi không tin ta, thì cứ ở đây chờ Yến Xuân Đường đến. Ngươi hỏi hắn có phải muốn gϊếŧ ta hay không, có phải đã từng ép buộc ta hay không là được."

"Ta..."

Ly Lưu Bạch muốn nói mình không có ý này, nhưng Lục Châu kiếm vừa động, người phía trước thoáng qua đã đi xa.

Bàn tay hắn vươn ra trống không tự cứng đờ. Sông lớn mênh mông, nơi cùng nhau uống rượu vừa rồi, giờ chỉ còn lại có bình sứ mỹ nhân màu xanh đã bị hắn uống cạn. Bởi vì gió sông mà nghẹn ngào.

Lần đầu tiên trong đời, hắn đã quên mất mình cũng có phi kiếm.

Bên trong núi sông trong tay.

Yến Xuân Đường nhìn "Lý Ấu An" trước mặt. Đã từ bỏ việc phí công thử xuất kiếm chém gϊếŧ đối phương.

Lý Ấu An chạy một đường, hắn đuổi theo một đường.

Tâm ma trước mắt cũng quấy nhiễu hắn một đường. Lúc tức giận cũng không phải là chưa từng xuất kiếm, nhưng cho tới bây giờ tên ngu xuẩn này đều gϊếŧ không chết, chung quy chỉ uổng phí công phu của hắn, ra tay nặng, bản thân còn phải tu dưỡng thêm một phen.

Yến Xuân Đường nhắm mắt. Lý Ấu An cười hì hì tiến lại gần, chống má nhìn hắn.

"Sư phụ, vì sao lại không nhìn ta? Có phải ta mặc xiêm y vào sẽ không đẹp? Ta cởi xiêm y ra nhé, ngươi mở mắt nhìn ta đi, được không?"

Nàng làm nũng bán manh. Nâng tay áo phất qua mặt hắn, tay áo nhẹ nhàng bay bay, mang theo mùi thơm quen thuộc.

"Câm miệng."

Yến Xuân Đường nhíu mày, một chưởng đánh bay tâm ma thiếu nữ. Nhưng nàng xoay người lại quấn lấy phía sau hắn.

"Sợ ta nói chuyện, hay là sợ ta mắng ngươi? Ta mắng ngươi như thế nào? Mặt người dạ thú."

Nàng nhẹ nhàng ôm lấy hắn từ sau lưng, lòng bàn tay đặt trên ngực hắn.

"Yến Xuân Đường, có biết vì sao ta phải mắng ngươi mặt người dạ thú không?"

Nàng tiến đến bên tai hắn nói: "Bởi vì ngươi tâm khẩu bất đồng, ngoài miệng nói một kiểu, trong lòng lại nghĩ một kiểu khác. Ngày đó ở trong núi sông nhỏ, ngươi làm những chuyện kia với ta, trong lòng thực sự chỉ có không tình nguyện sao?"

Yến Xuân Đường mở mắt, thần sắc lạnh lùng.

Hắn vung tay lên, thiếu nữ áo xanh lại bị đẩy ra xa.

Chỉ là lần này, quanh thân thiếu nữ áo xanh có nhiều hơn một cái l*иg giam kiếm khí, mặc cho nàng giãy dụa như thế nào, đều trốn không thoát một tấc vuông đất.

"Không muốn nghe ta nói, chính là sợ ta nói. Không muốn ta chạm vào ngươi, chính là sợ ta chạm vào ngươi. Yến Xuân Đường, ngươi sợ ta sao?"

"Sợ ngươi?"

Yến Xuân Đường mỉm cười.

L*иg giam kiếm khí siết chặt từng tấc, áo bào của thiếu nữ áo xanh bị kiếm khí đốt bị thương, thoáng cái liền hóa thành hư ảo. Từ áo bào tới thể xác, l*иg giam kiếm khí cứ tiến lên một phần, thiếu nữ áo xanh liền tiêu tán một phần.

Dù là như thế, nàng vẫn cách kiếm khí như cũ, cười hì hì nhìn thẳng Yến Xuân Đường.

"Ngươi chính là sợ ta. Sợ ta chạm vào ngươi, bởi vì ngươi không muốn nhớ tới chuyện ngày đó. Sợ ta nói, chỉ vì ngươi sợ ta nói ra sự thật."

Yến Xuân Đường giương mắt.

Trong l*иg giam kiếm khí ánh sáng cực mạnh. Cuối cùng thiếu nữ áo xanh chống đỡ không nổi, lộ ra bản tướng, biến thành một đoàn sương mù đen kịt.

Ô khí đấu đá lung tung ở l*иg giam, lại chỉ có thể nhìn thân thể không ngừng bị kiếm khí thiêu đốt hầu như không còn. Nó kêu rên, thanh âm vẫn giống như thiếu nữ nó hóa thành lúc trước.

"Yến Xuân Đường, ngươi chính là sợ. Luôn miệng nói tâm ma quấy phá. Ta quấy phá... Ha ha!"

Sương mù đen co lại thành một cục, giãy dụa xung quanh trong l*иg giam.

Nó sinh ra ở bên ngoài, vốn là một luồng trọc khí.

Ký sinh vạn vật mà thông hiểu vạn sự. Sự yếu ớt trong lòng mỗi người là gì, nó đều biết.

Muốn không nói muốn, làm không dám nhận. Thật sự không thể nào nói nổi thì liền đổ lỗi cho người khác trước, trách người bên ngoài hấp dẫn, trách người bên ngoài uy hϊếp. Nếu lại đổ lỗi không được, liền nói mình sinh tâm ma, trúng ma chướng. Tạo ra sát nghiệt, làm ra chuyện sai, đều nói là do tâm ma quấy phá.

Bản lĩnh của nó cũng thật lớn.

"Tự hỏi lại chính ngươi xem, ngày đó trong núi sông nhỏ, rốt cuộc ta có cưỡng đoạt thân thể của ngươi hay không?"

——————————

Nam chính biến mất đã lâu xuất hiện...

Chương sau ăn chút thịt ~