Chương 4: Báo thù trả ân

Vì sao hại người?

Lời này nàng cùng từng bị người khác chỉ vào mũi hỏi qua ngàn lần vạn lần, cũng từng chính miệng hỏi người khác.

Lần làm nàng ấn tượng sâu sắc nhất, hẳn là năm đó ở Bão Kiếm Phong, nàng ở trước mặt ba trăm đệ tử Kiếm phủ, tự tay chém đứt một cánh tay của Ly Sơ Hàn, lại bóp chặt cổ thiếu nữ kia, nhẹ nhàng hỏi nàng ta, vì sao muốn hại người?

Nàng khi đó cũng là tuổi còn nhỏ kiến thức thiển cận, làm việc không gọn gàng, còn nói nhảm quá nhiều.

Đều cầm kiếm đặt ngang trên cổ người ta chỉ chờ đâm xuống, còn cố chấp hỏi thêm một câu kia.

Đại khái nàng thật sự là không cam lòng.

Chẳng qua chỉ là một con hồ yêu, lại có thể mê hoặc tất cả mọi người đến mất tâm mất hồn.

Ly Sơ Hàn ái mộ nàng ta, đệ tử Kiếm phủ người người thích nàng ta, ngay cả vị Kiếm Tiên có kiếm thuật cao nhất trong Kiếm phủ cũng nguyện thu nàng ta làm đồ đệ truyền kiếm thuật cho nàng ta.

Đã như vậy rồi, vì sao nàng ta vẫn còn không hài lòng?

Lý Ấu An nhớ rõ ánh mắt của Đồ Tô khi đó, vô tội lại thương tâm, lấy tư thái nhu nhược trước sau như một hàm chứa nước mắt, lắc đầu nói với nàng: "Ta không có hại người, là chính hắn muốn cứu ta."

Hồ yêu thiếu nữ khép môi lại, trong mắt ngấn lệ, nhẹ giọng nói với Lý Ấu An rất nhiều.

Nói đến lời cuối cùng, Lý Ấu An lắc đầu.

"Không đúng, không phải như vậy."

Trên kiếm của nàng có máu. Trên mặt dính máu, gò má của nàng dán lên gò má cũng mang máu của Đồ Tô.

Mây mù màu khói xám trên đỉnh Bão Kiếm Phong lượn lờ, kiếm khí trong tay ba trăm đệ tử kích động. Bọn họ đã sớm kết kiếm trận, vây chặt ba người trên Trảm Kiếm Đài.

Ly Sơ Hàn bị chém mất một cánh tay ngã xuống đất, khuôn mặt tuấn mỹ dính bụi, đôi mắt luôn bừng bừng như ánh mặt trời kia lại gắt gao nhìn các nàng. Hắn ta quỳ gối ngồi dậy, cánh tay phải cầm kiếm bị chém xuống ngay trước người hắn ta ba trượng.

"Ấu An, ta cầu muội, không nên làm loạn! Muội đã quên sao? Muội và Tô Tô đã từng cùng nhau đi xa. Hai người là bằng hữu mà!"

"Là các ngươi đã quên chứ! Bằng hữu sao?!"

Lý Ấu An lần nữa cười lắc đầu: "Ta cũng không có bằng hữu như ngươi. Ha ha, Đồ Tô, Tô Tô..."

Lý Ấu An bám vào tai Đồ Tô, nghiêng đầu nhìn đôi mắt cực kỳ xinh đẹp, thậm chí còn phản chiếu bóng dáng mình của nàng ta.

Chủ nhân ánh mắt rưng rưng nước mắt, chỉ kinh ngạc nhìn nàng.

Lý Ấu An rũ mắt, tay trái dời xuống một tấc, tay phải nhẹ nhàng vạch một cái. Máu đỏ tươi bắn lên gương mặt hai người, thân thể người trong lòng cũng mềm nhũn ngã xuống.

"Tô Tô!"

Cách đó không xa, Ly Sơ Hàn lớn tiếng kêu lên. Hắn ta giãy dụa đứng dậy trên phiến đá trên Trảm Kiếm Đài, lung lay lắc lư, kéo cánh tay phải tàn tạ nhào tới.

Hắn ta đến vì Đồ Tô, người đã chết dưới kiếm của nàng.

Lý Ấu An dùng quần áo trên người lau máu trên phi kiếm Lục Châu.

Nàng ngẩng đầu lên, xa xa mặt trời lơ lửng, tuyết đang rơi dưới những đám mây cuồn cuộn, xa hơn một chút nữa trên Kiếm Phong, đã sớm có hơn mười kiếm khí trắng hồng bay lên trời, từ bốn phương tám hướng cuồn cuộn mà đến.

"Hôm nay đại thù đã báo, chỉ có ân tình chưa trả hết. Chư vị đều là kẻ bắt nạt kẻ yếu sợ kẻ cứng, nhưng ta tu hành ở Kiếm phủ nhiều năm, học được kiếm thuật nơi đây, thừa nhận ân tình nơi đây. Ngay cả kiếm gϊếŧ người cũng là của Kiếm phủ các ngươi."

Nàng trào phúng cười nhìn về phía ba trăm kiếm khí kết thành kiếm trận.

"Từ hôm nay về sau, Lý Ấu An ta và Kiếm phủ các ngươi không còn liên quan gì nữa."

Phi kiếm Lục Châu trong tay phóng lên tận trời, cao vυ"t như tịnh trúc.

Thanh phi kiếm bị xóa đi bụi bặm hơi vặn vẹo một cái, mũi kiếm vù vù, run rẩy không ngừng, dường như đang giãy dụa đối kháng với Lý Ấu An.

Cách đó không xa, thân hình Ly Sơ Hàn lay động tựa như ý thức được cái gì, trong thanh âm khàn khàn thấm ra máu: "Không được!"

Lý Ấu An than nhẹ, hai ngón tay khép lại, quát lớn: "Trảm."

Lục Châu Kiếm giãy dụa cuối cùng cũng lao nhanh xuống.

Nó mang theo khí thế mưa gió, trước mặt ba trăm đệ tử Kiếm phủ, khi nó đi ngang qua dưới cổ nàng. Có máu ấm áp mạnh mẽ phun ra, dính bẩn phiến đá xanh dưới chân.

Lý Ấu An ngửa mặt ngã xuống đất.

Máu của nàng và bụi trộn làm một thể, kiếm khí đầy người gặp gió mà tán.

Ở phía sau nàng, tóc đen xõa tung bị kiếm khí lay động, lại nhẹ nhàng rơi xuống, bị máu càng chảy càng nhiều thấm ướt. Nàng nghe thấy Lục Châu Kiếm bởi vì mất đi chủ nhân mà run rẩy gào thét, lại nghe thấy có tiếng nam tử mơ hồ gào thét, còn có tiếng ồn ào càng lúc càng xa.

Xa xa trời cao mây tối, Lý Ấu An lẳng lặng nhắm mắt lại.

Tuyết xuân rì rào, liên miên rơi xuống.

Trong đám mây lúc sáng lúc tối, thứ cuối cùng nàng nhìn thấy, là một kiếm quang lạnh thấu xương xé mây mà đến.