Chương 42: Là do nàng ái mộ ta

Bên ngoài núi sông nhỏ, trời gió vù vù.

Yến Xuân Đường ngự kiếm đi xa, hướng đến nơi kiếm khí cuối cùng của Lý Ấu An xuất hiện mà đi.

Bỗng nhiên có một thanh trường kiếm màu vàng kim đâm nghiêng mà tới.

Hắn dừng bước, trở tay cầm Ô Kiếm, nhìn nam tử hai mắt màu vàng bay tới.

Phi Kiếm Thập Nhất.

Ly Lưu Bạch.

Lại là hắn.

"Muốn đánh?"

Lúc này tâm trạng Yến Xuân Đường rất không tốt, trong lòng hắn từ khi lại thất thủ bị tâm ma mê hoặc ở núi sông nhỏ liền nghẹn một cục tức. Quan hệ giữa sự uất ức này với Lý Ấu An sâu đậm bao nhiêu, Yến Xuân Đường không muốn suy nghĩ.

Nhưng trước khi giải quyết hết thảy, hắn rất muốn tìm một chỗ giải tỏa uất ức trong ngực.

Ly Lưu Bạch, là một lựa chọn không tồi.

Phi Kiếm Thập Nhất thân quấn long tức, thoáng cái lao đến trước người. Ô Kiếm vừa chuyển, kiếm khí như cầu vồng.

Ai ngờ vẻ mặt nam tử mắt vàng cổ quái lại rối rắm. Lắc đầu: "Trước tiên chưa đánh vợi, ta tới là muốn hỏi ngươi mấy vấn đề."

Không đợi Yến Xuân Đường gật đầu, Ly Lưu Bạch liền tự mình nói tiếp.

Không để ý đến những đám mây đang trôi quanh mình, hắn nhíu mày nhớ tới nụ cười của thiếu nữ áo xanh trước khi chia tay.

"Một, ngươi có phải đang muốn đi gϊếŧ Lý Ấu An hay không?"

Yến Xuân Đường cũng nhíu mày.

Nghẹn khuất trong lòng như dời sông lấp biển, gần như là không thể ức chế nghĩ đến ngày đó mình chật vật. Hắn mỉm cười, thanh âm lại lạnh như băng.

"Liên quan gì đến ngươi?"

Vẻ mặt Ly Lưu Bạch càng thêm cổ quái: "Vậy nói đúng rồi."

Hắn mở miệng, l*иg mày nhăn càng chặt, tiếp theo duỗi hai ngón tay, khó có thể mở miệng.

"Có phải ngươi đã làm điều gì đó không nên làm với nàng không?"

Chuyện không nên làm?

Không nên cứu nàng, không nên muốn thu nàng làm đồ đệ. Không nên khinh thường nàng, không nên cùng nàng làm chuyện người người phỉ nhổ, lại càng không nên bởi vì nàng mà bị tâm ma mê hoặc, động tâm dục niệm.

Yến Xuân Đường trầm mặc trong chớp mắt. Mặt mày âm u tĩnh mịch.

"Liên quan quái gì đến ngươi."

Lông mày Ly Lưu Bạch buông lỏng.

Hắn hiểu rồi.

"Không nghĩ tới ngươi là người như vậy. Nhưng mà- -"

Kiếm khí của phi kiếm Thập Nhất lập tức tăng vọt.

"Nàng muốn thay ta đi làm một chuyện, đó là tâm nguyện của ta. Vậy ta cũng sẽ thay nàng dạy dỗ ngươi một phen, dù sao cũng không quá đáng."

Thay Lý Ấu An trừng trị hắn?

Yến Xuân Đường không những không giận mà còn cười.

Ô Kiếm trắng hồng vừa ra, quấn lấy kiếm khí màu vàng của Thập Nhất. Vàng đá giao kích, phong vân biến sắc. Áo bào trên người Ly Lưu Bạch suýt nữa bị lột đi một nửa.

Yến Xuân Đường chưa từng dừng tay, từng kiếm hướng về phía trước.

Ly Lưu Bạch ngươi biết cái gì thì biết cái gì? Lần trước còn thề son sắt muốn gϊếŧ Lý Ấu An dưới kiếm, hôm nay liền muốn thay nàng trút giận -- hắn chưa từng nghĩ sau khi nàng chạy trốn khỏi mình, lại đi thông đồng với Ly Lưu Bạch!

Hay cho một Lý Ấu An!

Cơn tức trong l*иg mãnh liệt, kiếm khí trong tâm phủ dâng lên vạn trượng. Kiếm chiêu trong tay đánh thẳng vào tử huyệt.

Yến Xuân Đường phẫn nộ, chỉ biết tiến về phía trước, từng kiếm đều là sát chiêu.

Cánh tay suýt nữa bị kiếm khí chém mất, Ly Lưu Bạch nâng kiếm ngăn cản. Trong lòng lại càng thêm không thoải mái.

"Thẹn quá hóa giận sao! Bế quan trên đỉnh Thái A Phong nhiều năm, ngươi chỉ nghĩ đến những chuyện này thôi sao? Tập kiếm phải tu tâm trước, ngươi tu được tâm gì? Nàng đã nói toàn bộ với ta rồi. Yến Xuân Đường, ngươi có dám nói là ngươi chưa từng ép buộc nàng hay không?"

Kim Kiếm và Ô Kiếm một bước cũng không nhường.

Trong núi sông nhỏ hắn không khống chế được xoay người đặt thiếu nữ ở dưới thân, tình cảnh nắm ngực của nàng tiến vào thân thể nàng hiện lên trong đầu.

Kiếm khí của Yến Xuân Đường trì trệ, thân hình không khỏi lui hơn mười bước.

Mắt vàng của Ly Lưu Bạch Kim biến hoá kỳ lạ, kiếm thế biến đổi, lấy thế xuyên núi vượt biển đánh về phía Kiếm Tiên áo đen.

Không dám nói chuyện, vậy chính là có. Lý Ấu An quả nhiên chưa từng lừa hắn, uổng công hắn còn vì Yến Xuân Đường mà hoài nghi nàng.

"Đường đường là Thượng Thanh Kiếm Tiên mà lại ép buộc một tiểu cô nương có thân thế đáng thương như vậy, nói ra chỉ khiến kiếm tu trong thiên hạ xấu hổ. Nàng đi theo ngươi bái ngươi làm sư, vốn không phải muốn bị ngươi giày xéo! Không ai tin nàng, không ai thay nàng ra mặt cả."

Ly Lưu Bạch cười lạnh, kiếm trong tay chém thẳng vào ngực Yến Xuân Đường.

"Ta tới!"

Yến Xuân Đường cực kỳ giận dữ. Nhưng cho dù như thế nào hắn cũng không có cách nào nói không có.

Hắn chỉ nhìn Ly Lưu Bạch mang theo hai đồng tử màu vàng khó chịu cười lạnh.

"Một đường tu tâm đúng là ta là không bằng ngươi. Lần trước nàng nhục nhã ngươi, hôm nay ngươi liền vì nàng trút giận. Ngươi lấy đức báo oán, tâm địa Bồ Tát, sao không bỏ kiếm học Phật?"

Sau tai Ly Lưu Bạch nóng lên, kiếm thế không có dấu hiệu dừng lại.

Lời thiếu nữ áo xanh trước khi bước lên phi kiếm vẫn còn văng vẳng bên tai.

Nàng nói, có thể gặp hắn một lần, nói chuyện với hắn, trong lòng đã rất vui vẻ rồi.

Nàng còn hỏi hắn.

Nhân duyên mong manh ngắn ngủi, không đáng nhắc đến. Vì cái gì ngươi biết không.

Hắn đương nhiên biết!

"Ngươi thì biết cái gì? Đó là vì nàng ái mộ ta."

"Ái mộ ngươi?"

Yến Xuân Đường cắn răng, kiếm khí trong chớp mắt tung bay.

Đầu tiên là ép buộc dụ dỗ hắn, quay đầu lại nói ái mộ người khác.

Lý Ấu An, ngươi bây giờ thật đúng là có tiền đồ lớn!