Chương 44: Ngươi nuôi ta đi

Xem ra thế đạo vẫn là thế đạo này.

Năm này qua năm khác, luân hồi vòng quanh. Cái gì mà Kiếm Tiên hiền nhân, đều chống không lại thế tình ác bạc.

Lý Ấu An rũ mi mắt, thuận tay bẻ một cành hoa, lại thuận tay ném ra ngoài.

Cành hoa như kiếm, cắm xuyên qua cổ tay Cửu thúc.

Một tiếng tru to vang lên.

Tiểu nha đầu rơi mạnh trên tảng đá xanh. Rơi xuống đất tuy có tiếng, nhưng không rơi vào mảnh sứ vỡ vụn trong bao vải bố.

Lý Ấu An chậm rãi đi qua, Cửu thúc ôm cổ tay đẫm máu lui đến cầu xin tha thứ, đến cuối cùng, trực tiếp để lại nữ hài nhi, vọt vào trong đám người.

Nữ hài nhi cuộn tròn trên mặt đất, không nhúc nhích cũng không khóc. Nhất thời cũng nhìn không ra sống chết.

Lý Ấu An nhìn tư thế quen mắt của nàng ấy, trong lòng khẽ động, chợt nở nụ cười.

Nàng hỏi: Có oán hay không?

Hài tử trên mặt đất thật lâu không có tiếng động, lâu đến mức Lý Ấu An gần như muốn thu hồi tò mò trong lòng.

Gió dài thổi qua, cành cây cách tường lung lay lắc lư, rơi xuống mấy chiếc lá xanh biếc. Lý Ấu An tiếp được một chiếc, ngón tay khẽ vuốt gân lá.

Bóng cây chập chờn lay động.

Nữ hài nằm rạp trên mặt đất đột nhiên nâng đôi mắt đen như mực lên, bình tĩnh nhìn về phía Lý Ấu An. Trong miệng nặng nề nói: "Không oán!"

"Không oán?"

Lý Ấu An không bỏ qua thứ cất giấu trong mắt đứa nhỏ.

Nàng vuốt ve lá cây, liền thấy nữ hài tử đứng dậy, ưỡn ngực quỳ gối trước mặt nàng, hung hăng dập đầu ba cái.

"Đa tạ tiên trưởng cứu ta, nếu không có tiên trưởng, chỉ sợ ta đã là người chết. Ngươi là người tốt, ta không oán ngươi."

Lý Ấu An thật sự vui vẻ, nàng chỉ chỉ mình.

"Ta giống người tốt?"

Đứa nhỏ quỳ trên mặt đất hé miệng, lại hung hăng dập đầu với Lý Ấu An ba cái. Từng tiếng đập xuống chỗ cứng, nghe cũng khiến người ta đau thịt.

Nàng ấy nâng cái đầu đầy hồng ngân lớn tiếng nói: "Ta sinh ra đã không làm được người tốt, nhưng ta phân rõ ai là người tốt. Tiên trưởng đối tốt với ta, vậy ngươi chính là người tốt."

Lý Ấu An mỉm cười, ngón tay búng nhẹ, lá cây vuốt ve đã lâu bay vào giữa lông mày nữ hài, linh quang chợt lóe, vết đỏ trên trán liền hóa thành một đóa hoa màu đỏ.

"Không đau nữa!"

Khóe mắt nữ hài cong lên, ôm trán kêu lên sợ hãi. Đôi mắt trong suốt lộ ra vẻ ngây thơ vui sướиɠ chỉ có hài tử mới có.

"Trò vặt mà thôi. Tặng ngươi đấy."

Khóe mắt Lý Ấu An cong cong, phủi ống tay áo muốn đi, muốn tiếp tục góp vui với đám đông. Nàng dịch bước, góc váy màu xanh rủ xuống lại bị người hung hăng nắm lấy. Cúi đầu, trong mắt nữ hài tử trên trán có một đóa hoa lại hiện lên lệ.

"Ta đi theo ngươi có được không?"

Thanh âm nàng ấy nghẹn ngào, lông mày lại có một cỗ bướng bỉnh.

Lý Ấu An nhìn rất rõ ràng, đó là những đứa trẻ lớn lên trong ngõ hẻm tối tăm trời sinh đã ngoan cố.

"Ngươi cứu ta thì phái cứu đến cùng, Cửu thúc bị thương ở tay, nếu ta bình an chạy khỏi từ chỗ ngươi, nhất định sẽ bị hắn trả thù. Có lẽ qua đêm nay, trên đời sẽ không còn người như ta. Ta, còn chưa muốn chết. Tiên trưởng, cầu ngươi cứu ta."

Đứa nhỏ gắt gao nắm chặt quần áo trong tay, giống như người rơi xuống nước túm lấy một cọng rơm.

Lý Ấu An nhướng mày: "Dựa vào cái gì ta phải cứu ngươi? Ngươi có chết hay không thì liên quan gì đến ta?"

Mặt mày nàng cong cong. Đôi mắt giống như một vũng nước thanh đạm, nở nụ cười thấy đáy. Nhưng mà lúc này nụ cười này ở trong mắt nữ hài, không khác gì một loại ác ý khác có thể đưa nàng ấy vào chỗ chết.

Tiểu hài nhi đình trệ, trên gò má đã chứa nước mắt lại có thêm hai bong bóng nước mũi. Nàng ấy hít hít mũi, tay nắm thật chặt.

"Ngươi là người tốt. Người tốt nên giúp người nha."

Người tốt đều là nuôi dưỡng ra lòng tốt ở trong đống vàng bạc, hốc mắt cạn, túi tiền nặng.

Thấy nàng ấy nặn ra chút nước mắt tanh tưởi giả tạo, mặc kệ tình nguyện hay không tình nguyện, dù sao cũng phải cho nàng ấy nhiều chỗ tốt một chút.

Tiểu hài nhi chính là lớn lên như vậy, cũng vẫn luôn nhận định như vậy.

Nàng ấy nắm lấy y bào của nữ tử trước mắt không chịu buông tay, giống như nàng lúc trước khóc lóc van nài đuổi theo cỗ kiệu của tiểu thư nhà phú quý. Lá gan lớn một chút, đuổi được lâu một chút, ít sợ những người hầu hung ác kia một chút, cuối cùng phần lớn là có thể đuổi được một chút tiền thưởng.

Tiểu hài nhi quỳ gối bên chân Lý Ấu An, nhìn nàng chậm rãi gật đầu.

"Người tốt nên bị bắt nạt, chính là đạo lý này. Hài tử tốt, dưới đất lạnh, ngươi đứng lên trước."

Tiểu hài nhi sợ hãi đứng lên, trong tay vẫn kéo góc áo Lý Ấu An. Lý Ấu An túm lấy, nàng kéo càng chặt, lại vội vàng nói: "Ta tên là Trần Bích."

Lý Ấu An nghe xong sửng sốt.

"Ta cũng không hỏi tên ngươi."

Mắt hài tử mở to.

"Chỗ chúng ta có một cách nói, nuôi mèo chó chỉ cần đặt tên, duyên phận với chủ nhân sẽ kết ra. Ngươi biết tên của ta, chúng ta coi như có duyên. Nuôi ta đi, không thiệt thòi đâu. Thầy bói nói trong tên của ta mang ngọc trừ tà, là một cái tên hay. Ai nuôi ta, tương lai nhất định là phú quý phát tài, đắc đạo thành tiên."

Lý Ấu An nghiêng đầu cười, giơ ngón tay cái về phía nàng ấy.

"A Bích, vậy phụ mẫu ngươi đâu?"

Tiểu hài nhi nghẹn lời, không nói nữa.

Phụ mẫu tự nhiên là đã sớm chết.