Chương 47: Mắng ai ngu xuẩn?

Lý Ấu An trừng mắt nhìn A Bích, A Bích ôm Lý Ấu An.

Hai người đang giằng co, dưới chân núi lại truyền đến tiếng trống chấn động lòng người.

Thần âm ngút trời, thiên địa đều bị lay động.

Gió đột nhiên dừng lại, cây cối khắp núi rừng cũng nín thở.

Lý Ấu An thấy thế, trừng mắt nhìn A Bích, mang theo nàng ấy cùng nhau trốn ở trên cây.

Xa xa, trong tiếng trống lại có thêm vài tiếng ca, lão giả thê lương ca dài. Trong tiếng hát có ý cầu nguyện.

Đèn dài thắp lên trong bóng đêm, lại là một hàng dài màu son tiến đến.

A Bích không nhịn được tò mò, thò một cái đầu ra nhìn, đợi đến khi đếm được mười tám hàng dài màu son, mới nghe thấy nữ tử bên cạnh lên tiếng.

"Đến rồi."

Nàng ấy ngẩng đầu, lại bị Lý Ấu An hung hăng đè xuống.

"Không được lên tiếng không được nhìn lén, thành thật ở lại trên cây cho ta. Chờ trời sáng tự mình xuống núi."

Lý Ấu An nhìn thần đài nguy nga lắc lư từ xa, vẻ mặt không kìm được sự lạnh lẽo.

Hay cho Đồ Tô, thì ra lại có bản lĩnh lớn như vậy.

Chỉ là một buổi tiệc chiêu đãi tân khách của Dạ Du Thần, vậy mà cũng dùng tới Kim Thần Đài.

Du Thần đến chúc mừng, dã tiên tới cửa.

Lúc trước chẳng qua là một con hồ yêu nho nhỏ chỉ có ba đuôi, ngay cả một con rắn xấu xa đều không đối phó được.

Hôm nay bỏ kiếm, ra khỏi Kiếm phủ, rời khỏi nàng và Ly Sơ Hàn, cũng có thể trà trộn thành bộ dáng như vậy, có thể biết tâm cơ của nàng ta sâu bao nhiêu, phúc duyên dày bao nhiêu. Ngày xưa ở lại bên cạnh nàng khắp nơi tỏ ra yếu thế lấy lòng, uyển chuyển nịnh hót, nhu nhược ra vẻ, chẳng qua đều là kỹ xảo mê hoặc lòng người của nàng ta mà thôi.

Nơi xa không gió.

Thần đài màu vàng nguy nga rung động. Dưới thần đài có vô số tiểu yêu, hô hét trêu đùa, còn có vô số người hầu nâng kiếm, thân mang hộp kiếm, cùng chúng yêu hợp thành một đạo.

Trên thần đài có một người một yêu. Nam tử mặc một thân bạch y, đội mão gắn lông vũ, mặt mày mang theo nụ cười, một thân khí thần tiên gần như muốn vọt lên trời.

Bên cạnh nam tử, là một thiếu nữ mặc áo nhẹ.

Lý Ấu An vuốt ve cành cây dưới lòng bàn tay, nhìn qua khe lá cây. Ánh mắt đạm mạc nhìn thấy nụ cười dịu dàng, trái tim vốn đã lạnh lùng cứng rắn lại càng đau đớn.

Thiếu nữ tóc đen mặt mày như mây khói.

Dưới ánh trăng sáng tỏ, gò má càng như nhũn ra, cười càng tươi đẹp, lúc nghiêng đầu bên tóc mai nhẹ nhàng rung động, lại mang theo vẻ ôn nhu kiều khϊếp, không giống hồ ly, ngược lại giống mỹ nhân nhu nhược được nuôi dưỡng trong khuê phòng.

Đó là Đồ Tô, yêu hồ ba mươi năm qua vẫn khϊếp nhược động lòng người như cũ.

Có người thân ở dưới hoàng tuyền, bụi bùn tiêu cốt (bùn đất mài xương). Có người ngồi kim đài trên núi, đúng lúc có tin vui mới.

Nếu hắn biết được, trong lòng nên có cảm nghĩ gì?

Lý Ấu An rũ mắt, rút Lục Kiếm kiếm trên lưng ra ước lượng.

A Bích giật mình, lại nhịn không được túm lấy quần áo của nàng.

"Ngươi muốn làm gì?"

Mặc dù nàng ấy còn ngây thơ, nhưng đã sớm cảm thấy sát ý trên người nữ tử.

Lý Ấu trấn an vỗ đầu A Bích, mái tóc đứa nhỏ mềm mại ấm áp. Nàng nhẹ giọng nói: "Nhớ kỹ lời ta nói, ngoan ngoãn đợi ở chỗ này."

Đợi đến dạ du yến bị nàng quấy rối, đợi đến khi chúng yêu nơi đây tản đi, đợi đến hừng đông mới đi xuống núi.

Đứa bé nghe nói có duyên với nàng này sẽ có thể tiếp tục sống sót.

Lý Ấu An giơ kiếm lên. Lại chợt cảm thấy phía sau có một lực kéo rất nặng. Nàng nghiến răng: "Buông tay."

A Bích gắt gao túm lấy quần áo của nàng.

"Ta ở lại đây. Nếu bị yêu quái bắt được thì sao? Bọn họ sẽ ăn thịt ta!"

Lý Ấu An quay đầu mỉm cười.

"Ta là muốn đi chịu chết, ngươi đi theo ta, sẽ phải cùng chết theo ta. Nếu ngươi thực sự muốn đi..."

Trong mắt đứa nhỏ lại rưng rưng cuống quít buông ra, tiện đà liên tục khoát tay: "Vậy ngươi đi được rồi, ta ở lại trên cây thay ngươi cầu nguyện Sơn Thần, mong ngươi đắc thắng trở về, a..."

Nhớ tới Lý Ấu An nói là chịu chết, nàng ấy lại nói thêm một câu: "Đương nhiên, chết rồi cũng không cần trở về dọa ta."

Lý Ấu An nghẹn họng, mắt cá chết nhìn qua, sau đó cảm thấy cuộc đối thoại này vô cùng quen thuộc.

Quen thuộc, dường như nàng cũng từng nói như vậy, cũng từng tức giận với người khác như vậy.

A, là Yến Xuân Đường.

Cái tên mặt người dạ thú luôn mở miệng nói muốn gϊếŧ nàng kia.

Hôm nay không cần hắn ra tay, chờ đến khi hắn tới, thứ hắn có thể tìm được chỉ sợ cũng chỉ có Lục Châu kiếm của nàng.

Lục Châu kiếm run rẩy, giống như cảm nhận được cái gì đó.

Chúng yêu huyên náo, mấy kẻ bảo vệ cầm kiếm và yêu vật ở một bên kim đài đã đề phòng. Lý Ấu An vẫn không nhảy ra ngoài, cũng chỉ thành thật nằm úp sấp trên cây.

Bóng người tụ tập trên đường núi tách ra thành một con đường nhỏ.

Có nam tử áo bào trắng thân mang hộp kiếm, xách theo đèn l*иg, men theo đường nhỏ từng bước đi về phía kim đài.

Ống tay áo bên phải của nam tử rỗng tuếch, tung bay cùng y bào. Xung quanh có ngàn ngàn vạn vạn ánh mắt nhìn hắn, hắn lại chỉ nhìn thiếu nữ áo lông trắng trên kim đài.

Thiếu nữ nghiêng đầu, nói cái gì đó với người đội mũ lông vũ, người nọ giơ tay, tiếng trống và tiếng ca cùng dừng lại. Nam tử đeo hộp kiếm liền đứng ở chỗ cũ, lẳng lặng nhìn thiếu nữ trên kim đài.

"Ngu xuẩn!"

Lý Ấu An thấp giọng mắng. A Bích tò mò nghiêng đầu: "Nói ai?"