Chương 1: Cao Nhân Chỉ Đi Ngang Qua (1)

Lúc hoàng hôn, trong Huyền Diệu quan.

“Lần này ngươi có thể chạy trối chết từ tay yêu nhân kia, cũng coi như mạng lớn. Ngươi có thiên phú tu hành rất tốt, chỉ là chưa đủ ổn trọng, hành sự lỗ mãng." Một lão đạo sĩ tiên phong đạo cốt nhìn người trẻ tuổi trên giường, lải nhải không ngừng.

“Yêu nhân đó là người ngươi có thể trêu chọc sao?”

“Chỉ là một yêu nhân, tuyệt đối không thể khiến Thanh Hà quận bị hạn hán ba tháng.”

Trên mặt Từ Dạ hiện đầy kinh ngạc và nghi ngờ.

Kiến trúc phong cách cổ xưa, cửa sổ giấy dán, ván giường khô cứng… Cùng với lão giả mặc trường bào trước mắt, tất cả mọi thứ đều khiến hắn nhất thời khó mà tiếp nhận.

“Ngươi là hi vọng của Từ gia, cũng là đồ nhi của bần đạo. Đã vào Huyền Diệu quan, bần đạo sẽ bảo vệ ngươi chu toàn.” Lão đạo sĩ cười tủm tỉm nói, “Bần đạo đã nghiền xương tên yêu nhân làm ngươi bị thương thành tro, nghiền nát tới không thể nát hơn được nữa. Tốt xấu gì vi sư cũng là chủ của đạo quan này, không thể để người khác cảm thấy vi sư đang bao che đệ tử.”

“Dù sao vi sư cũng là người biết nói lý lẽ.”

“…”

“Mà thôi, ngươi nghỉ ngơi cho khỏe. Chờ khi thương thế lành vi sư sẽ dạy ngươi.” Lão đạo sĩ nói xong lại xoay người rời đi.

Từ Dạ lấy lại bình tĩnh.

Cuối cùng cũng có thể xác định hắn đã xuyên qua.

Một giây trước hắn còn đang ngồi trong phòng cũ thu dọn các phế phẩm, phát hiện một bản đồ cổ được chế tạo từ chất liệu đặc biệt. Ai biết đột nhiên bản đồ kia vặn vẹo biến hình, theo sát đó chính là không gian như hắc động hút hắn vào trong.

Lại mở mắt…

Cứ như vậy.



Trong đầu không ngừng hiện lên hình ảnh ký ức của nguyên chủ.

Tiêu hóa một hồi lâu, hắn mới dần dần phục hồi tinh thần lại.

Đây là một thế giới mà yêu vật, ma nhân, oán linh, mãnh thú cùng tồn tại, nguy hiểm tràn ngập khắp mọi nơi.

Đại Ngu vương triều có mười tám hành tỉnh, Cảnh Dương hành tỉnh ở phía bắc, có trên trăm thành trì Nhân loại, có thể nói là diện tích lãnh thổ mênh mông vô ngàn.

Từ Dạ xuất thân Từ gia ở Thanh Hà trấn, Thanh Hà quận, thuộc Cảnh Dương hành tỉnh, là một gia tộc đã xuống dốc. Trăm năm trước, Từ gia vẫn là gia tộc số một số hai ở nơi đó. Về sau nhân tài điêu linh, khiến gia đạo sa sút. Mười năm trước, gia gia hắn Từ Thế Công hạ quyết tâm đưa hắn tới Huyền Diệu quan, thành đệ tử duy nhất dưới trướng Trần Hữu Đạo.

Cũng giống như Trần Hữu Đạo nói, hắn là hi vọng của Từ gia.

Hắn không biết vì sao Huyền Diệu quan chỉ có hai người bọn họ, mỗi lần hắn hỏi, Trần Hữu Đạo đều giả vờ cao thâm nói người bình thường không xứng làm đệ tử của hắn.

Hắn không biết tu vi của Trần Hữu Đạo cao tới cỡ nào, cũng chưa từng thấy Trần Hữu Đạo xuất toàn lực, chỉ biết đối phương rất cẩu.

Nhưng kỹ năng khoác lác thì giỏi không thể tả.

Từ Dạ vẫn luôn có cảm giác bị dao động.

Hắn có lý do để hoài nghi, yêu nhân kia vẫn còn sống.

“…”

Thế nhưng nói đi cũng phải nói lại.

Từ Dạ ở Huyền Diệu quan chỉ cần dùng ba năm đã mở ra “thất khiếu”, hoàn thành “Đoán Thể”, sau đó lại thành công “Trúc Khí”, bước vào cảnh giới “Ngưng Thần”.

Sau đó hắn khổ tu bảy năm, từ “Ngưng Thần” bước vào “Đằng Vân” cảnh.

Tốc độ tu hành như vậy đã có thể gọi là thiên tài.



Đằng Vân, tên như ý nghĩa, là cưỡi mây đạp gió bay trên trời, thuộc về đệ ngũ cảnh ở tu hành giới.

Khi đại lão rất rất trâu bò ra sân, đám tiểu đệ đi theo phía sau đều biết bay, bắt đầu từ đệ ngũ cảnh Đằng Vân đã có thể tính là tu hành giả có chút vốn liếng.

Trần Hữu Đạo coi hắn là truyền nhân y bát, muốn hắn kế thừa Huyền Diệu quan, từ đó phát dương quang đại nó.

Nhưng chí của “Từ Dạ” lại không đặt ở chỗ này mà là trường kiếm thiên nhai, trảm yêu trừ ma, trở thành đại tu hành giả được các mỹ nữ Thanh Hà trấn.

Lúc vừa bước vào cảnh giới Đằng Vân, “Từ Dạ” còn tới Cảnh Dương thành khoe khoang một trận, khắc dòng chữ “Từ Dạ vô địch” lên tường thành.

Sau đó bị đội tuần tra đuổi đi.

“Đúng là đủ chuuni.” Từ Dạ hơi cạn lời.

Nguyên chủ có thiên phú không tệ lắm, đáng tiếc hắn không biết cách hèn mọn phát dục.

Vừa không giỏi lại vừa ham chơi.

Điển hình cho kiểu không biết thuận theo chiều gió. Cuối cùng chơi tới bản thân mình cũng không còn ---

Quê hương của Từ Dạ, Thanh Hà quận, đã bị hạn hán được nửa năm, thảo mộc xung quanh đều khô cằn mà chết.

Hoa màu không thể thu gặt, đất cằn ngàn dặm. Sau khi người trong quận điều tra, phát hiện là yêu vật Hạn Bạt quấy phá, vì vậy tuyên bố Huyền Thưởng Lệnh. Căn cứ theo nguyên tắc cống hiến vì quê nhà, Từ Dạ nhận lấy Huyền Thưởng Lệnh, không nghĩ tới lại ngã xuống.



Chỉnh lý xong tâm tư, Từ Dạ thở dài một hơi, ngồi dậy, đầu óc cũng tỉnh táo hơn rất nhiều.

Thuận thế sờ về phía dưới đầu gối, tay hắn sờ tới được một vật lạnh như băng.