Chương 11: Nếm thử trù nghệ của tôi đi

Thịnh Hi Trạch nhàn nhạt nói: “Vậy tôi rửa mắt mong chờ.”

Sau đó có nhân viên công tác đưa bóng cho mấy người họ, trên chân mỗi người tổng cộng buộc 4 quả bong bóng, Thịnh Hi Trạch cúi đầu buộc xong bong bóng, liền đi đến bờ cát.

Đội ngũ của Thịnh Hi Trạch là đội xanh, cho nên trên cánh tay buộc dải lụa màu xanh, đội của Doãn Bạch Phượng là đội đỏ, hai đội đứng ở hai bên như hổ rình mồi nhìn chằm chằm đối phương, đợi đạo diễn nói bắt đầu, liền xông về phía đối phương.

Doãn Bạch Phượng đầu tàu gương mẫu xông về phía Thịnh Hi Trạch, Thịnh Hi Trạch cũng không trốn, cậu đứng yên tại chỗ đợi đối phương, đợi Doãn Bạch Phượng đến gần cậu, cơ thể cậu mới lóe lên, tránh sang một bên thừa dịp hắn còn chưa chuẩn bị mà giẫm nổ bong bóng của hắn.

Doãn Bạch Phương không ngờ sẽ xảy ra tình huống như vậy, vẫn may Từ Văn Quân cũng xông đến, nhưng giây sau đối phương đã bị Đường Thời Dư ngăn lại, bóng bên chân cũng bị giẫm mất một quả, Từ Văn Quân chỉ có thể vội vàng chạy về phía khác.

Doãn Bạch Phượng chỉ có thể đơn độc đối diện với Thịnh Hi Trạch.

Thịnh Hi Trạch cười cười nhìn Doãn Bạch Phượng, sau đó đè vai đối phương không cho hắn động đậy, Doãn Bạch Phượng không ngờ sức lực của Thịnh Hi Trạch lại mạnh như vậy, bản thân hắn thế mà đến động cũng không thể động đậy, chỉ có thể mặc cho đối phương giẫm bóng bóng trên chân hắn bức bách bị loại.

Thịnh Hi Trạch tâm trạng rất tốt nói: “Đa tạ.”

Doãn Bạch Phượng cạn lời, chỉ có thể trừng mắt nhìn Thịnh Hi Trạch một cái rồi rời khỏi hiện trường.

Sau đó Thịnh Hi Trạch nhìn về phía những người khác ở đây, Đoạn Dật Hưng nhìn thấy vội vàng tránh đi, nhưng nơi này chỉ rộng có vậy, mấy người bọn họ chỉ có thể chạy tới chạy lui ở sân chơi 100*100 này, căn bản là không tránh thoát.

Đoạn Dật Hưng chạy rồi chạy đến gần Đường Thời Dư, Từ Văn Quân cho rằng hắn là đến giúp mình, hai mắt lập tức sáng lên, sau đó nhìn thấy Thịnh Hi Trạch chạy qua đây.

Từ Văn Quân cảm thấy hắn có thể là thua rồi.

Phải thoát khỏi chỗ này!

Thật không ngờ lúc này Từ Văn Quân lại dốc sức chạy về phía trước, nhìn thấy hòn đá trước mắt, hắn xoay chuyển tròng mắt, sau đó đá hòn đá bay ra, bay đến dưới chân Thịnh Hi Trạch, sau đó lại bị cát lấp đi, Từ Văn Quân không khỏi like cho sự cơ trí của mình.

Thịnh Hi Trạch không chú ý đến hòn đá dưới chân, những cũng không có đυ.ng phải hòn đá, mục tiêu của cậu cũng không phải là Từ Văn Quân, có thể nói Từ Văn Quân dưới tình huống cấp bách không làm rõ tình huống, nên ngáng chân ai.

Từ Văn Quân lúc này đã không chạy nổi nữa, mệt đến thở hổn hển, Đường Thời Dư cũng xông đến trước mặt hắn, hắn rất muốn chạy tiếp, nhưng thật sự không chạy nổi nữa, chỉ có thể mặc cho Đường Thời Dư giẫm nổ bong bóng trên chân mình, mà Đoạn Dật Hưng lúc này cũng chạy xa rồi.

Thịnh Hi Trạch và Đường Thời Dư ăn ý mỗi người chặn một đầu, làm cho Đoạn Dật Hưng không còn đường chạy, bong bóng dưới chân cũng bị giẫm nổ, bong bóng trên người đội viên cuối cùng của đội đỏ là Đào Nhạc cũng bị giẫm nổ toàn bộ.

Đội xanh chỉ có Lan Kinh Mặc là tương đối xui xẻo bị loại đầu tiên, vẫn may 3 người khác đội anh ta đã diệt đội đỏ, làm cho Lan Kinh Mặc không cần lo lắng bị trừng phạt, cũng không biết hình phạt là cái gì.

Ba người Thịnh Hi Trạch đi ra khỏi sân chơi, Thịnh Hi Trạch nhướng mày nhìn Doãn Bạch Phượng, Doãn Bạch Phượng nghĩ đến lời nói trước khi chơi của mình, sắc mặt khó coi.

Sau đó nghe đạo diễn nói: “Mời đội đỏ nhận trừng phạt của lần thi đấu này? Các vị có mong chờ không?”

“Hình phạt lần này là tắm mưa!”

Doãn Bạch Phượng nghe thấy đạo diễn nói vậy, trầm mặc một lúc, sau đó nhìn thấy nhân viên công tác chuẩn bị xong dụng cụ, hắn rất muốn trốn tránh hình phạt, nhưng thua chính là thua, hắn vẫn có thể nhận thua được.

Vì thế đi đến dưới vòi hoa sen tiếp nhận hình phạt, dòng nước ấm áp phun lên người mấy người họ, làm cho bọn họ nhìn vô cùng chật vật.

Cả người Doãn Bạch Phượng ướt đẫm, tóc cũng ướt rượt nhỏ nước lên mặt, trang điểm trên mặt cũng bị trôi đi, trên mặt còn chảy ra nước màu đen còn cả màu đỏ, thoạt nhìn rất thê thảm, Từ Văn Quân cũng như vậy.

Thịnh Hi Trạch rất hứng thú mà nhìn hai người họ, ở trước mặt người mình ghét mà xấu mặt, trong lòng Doãn Bạch Phượng và Từ Văn Quân vô cùng khó chịu.

Đợi hình phạt kết thúc Doãn Bạch Phượng lau nước trên mặt, trầm mặc nhận lấu khăn lông nhân viên công tác đưa đến mà lau tóc, hỏa tốc chạy về phòng thay quần áo, Thịnh Hi Trạch nhìn bóng lưng hai người khóe miệng khẽ cong lên, sau đó nhìn về nơi khác.

Nhìn mặt biển yên tĩnh sâu thẳm, cảm thấy vô cùng hấp dẫn ánh nhìn.

Không bao lâu sau mấy người Doãn Bạch Phương đã quay lại, Doãn Bạch Phương lúc quay lại cũng không có gây phiền phức với Thịnh Hi Trạch nữa, yên tĩnh hơn rất nhiều, Thịnh Hi Trạch cũng không quan tâm, không có người gây phiền phức là rất tốt.

Cậu lười biếng đứng một bên nghe đạo diễn nói chuyện: “Trò chơi hôm nay đến đây là kết thúc, tiếp theo mời các vị khách mời thưởng thức bữa ăn thịnh soạn hôm nay!”

“Tổ chương trình chuẩn bị một vài món chín còn có đồ đã nướng xong, trừ những thứ này ra tổ chương trình còn chuẩn bị một vài xiên nướng sống, các vị khách mời có thể tự nướng, cũng có thể trực tiếp ăn đồ đã nấu chín.”

Thịnh Hi Trạch nghe đạo diễn nói, cậu cũng không tính toán động tay nướng thịt, rất phí sức, có đồ nướng sẵn đương nhiên là ăn đồ nướng sẵn rồi.

Nghĩ đến đây Thịnh Hi Trạch liền đi đến cạnh bàn, ngồi xuống, nhìn mỹ thực trên bàn, xem ra tổ chương trình chuẩn bị món ăn rất phong phú, còn có sò biểu chưng miến tỏi, tôm chưng miến tỏi, còn có cà tím nướng trong giấy bạc, sữa tươi v....v, màu sắc hương vị đầy đủ, gợi lên cơn thèm ăn của Thịnh Hi Trạch.

Thịnh Hi Trạch nhìn một bàn các loại mỹ thực, cuối cùng cầm lên món sò chưng miến tỏi gần mình nhất mà ăn, món sò chứng miến tỏi ăn vào vừa tê vừa cay, còn mang theo sự tươi mới của hải sản, mùi vị rất ngon, cậu ăn rất thỏa mãn.

Cậu cảm thấy chương trình này trừ một chút phiền phức ngày đầu tiên, sau đó bắt đầu các hạng mục hẹn hò, cậu sẽ thả lỏng một chút, có thể ở biệt thự thưởng thức mỹ thực chơi game rồi.

Nghĩ đến đây cậu khẽ cong cong khóe miệng, một bộ dáng tâm trạng tốt, Đường Thời Dư quay đầu liền nhìn thấy đôi mắt đen nhánh sáng ngời của Thịnh Hi Trạch, trên mặt còn mang theo ý cười nhẹ, rất lóa mắt, cũng rất có hơi thở thanh xuân.

Nói ra thì anh còn chưa từng nhìn thấy Thịnh Hi Trạch cười như vậy, nhất là lúc ghi hình chương trình cậu càng là mặt vô biểu tình, nhìn thấy dánh vẻ hoạt bát này của cậu, Đường Thời Dư cảm thấy phát hiện ra điểm mù, đó là Thịnh Hi Trạch thích mỹ thực.

Thượng Quan Huyền nhìn thấy Đường Thời Dư không biết đang nghĩ cái gì, vì thế dùng khủy tay chọc chọc anh hỏi: “Thời Dư nghĩ cái gì vậy?”

Đường Thời Dư phục hồi tinh thần, nói: “Tôi đang nhớ lại làm sao để nướng xiên nướng.”

Thượng Quan Huyền sảng khoái cười cười sau đó nói: “Cái này còn không đơn giản sao, lật lên lật xuống rắc một chút bột ớt một chút muối một chút thì là không phải là xong rồi sao?”

Đường Thời Dư nghe thấy anh ta nói như vậy cảm thấy có chút đạo lý, vì thế liền cầm xiên thịt dê lên, đặt lên bếp nướng, không bao lâu đã ngửi thấy mùi khét, Đường Thời Dư lật lại, phát hiện xiên thịt dê đã bị cháy rồi.

Đường Thời Dư mặt không đổi sắc ném xiên nướng vào thùng rác, sau đó lại cầm một xiên thịt dê lên, lúc này anh đã có kinh nghiệm, qua một giây lại lật một cái, không ngừng lật xiên nướng, còn thỉnh thoảng rắc lộ thì là lên trên, sau đó lại thêm một chút ớt bột.

Anh sợ mình rắc quá nhiều gia vị, chỉ rắc một chút rồi không rắc nữa.

Một lúc sau xin thịt nướng được nướng ra mùi thơm, thoạt nhìn dáng vẻ rất không tồi, Đường Thời Dư cầm một xiên thịt nướng lên nếm thử một chút, mùi vị không tồi, rất thơm.

Vì thế lại nướng vài xuyên thịt, cá, đậu phụ, đậu da, tôm, v...v, sau đó đặt vào đĩa, đi tới bên cạnh Thịnh Hi Trạch ngồi xuống, sau đó đẩy đĩa đến trước mặt cậu nói: “Cảm ơn bữa trưa của cậu, bây giờ không bằng nếm thử trù nghệ của tôi đi?”

Thịnh Hi Trạch nghe Đường Thời Dư nói, gật đầu, nói: “Cảm ơn.” Rồi cầm một xiên thịt nướng, xiên thịt nướng được nướng vừa đủ, chất lượng thịt vô cùng tươi, còn có một cổ hương vị thì là cùng ớt cay, ăn vào vô cùng mỹ vị, một chút cũng không ngấy.

Thịnh Hi Trạch giơ ngón cái với Đường Thời Dư sau đó nói: “Mùi vị rất ngon.”

“Cảm ơn đã khen ngợi.”

Nói xong Đường Thời Dư cũng cầm một xiên thịt mà ăn, sau đó Thịnh Hi Trạch cũng không nói gì thêm, mà yên tĩnh ngồi ăn, thời gian bất tri bất giác đã hơn 7 giờ, sắc trời cũng có chút u ám, thủy triều không ngừng dâng lên.

Đạo diễn mở miệng nói: “Ghi hình hôm nay kết thúc, các vị khách mời có thể về được rồi!”

Thịnh Hi Trạch nghe đạo diễn nói vậy, rất vừa ý, sau đó cầm giấy ưu nhã lau miệng, liền đứng lên rời đi.

Trước khi đi cậu rối rắm một chút, nhìn Đường Thời Dư còn đang ăn, cậu nghĩ nghĩ vẫn là nói: “Tôi về trước đây.”

Đường Thời Dư nghe lời cậu nói liền trả lời: “Tôi đi cùng với cậu.”

“Được.”

Sau đó hai người cùng đi về biệt thực, lần lượt lên xe về nhà của mình.

Lúc này Thịnh Hi Trạch dựa vào gối đầu nghịch điện thoại, đột nhiên có điện thoại gọi đến, trên màn hình hiện lên hai cái chữ ‘em gái’, cậu nghĩ cũng không nghĩ lập tức nhấn từ chối nghe điện thoại, chắc hẳn thì cô ta cũng không nói được lời gì tốt đẹp, Thịnh Hi Trạch nghĩ đến tính cách không buông tha của Hà Thanh Tuyết, liền kéo cô ta vào danh sách đen.

Hà Thanh Tuyết không ngờ Thịnh Hi Trạch lại dám cúp điện thoại của mình, không khỏi có chút tức giận, lại gọi thêm một cuộc, kết quả không gọi được, rõ ràng đối phương là đang nói chuyện điện thoại.

Hà Thanh Tuyết chỉ có thể đợi 5 phút sau mới gọi lại cho Thịnh Hi Trạch, vẫn như cũ hiện thị máy bận, lúc này cô ta mới phản ứng lại, Thịnh Hi Trạch hẳn là đã kéo cô ta vào danh sách đen!

Hà Thanh Tuyết chưa từng nghĩ đến Thịnh Hi Trạch lại sẽ kéo cô ta vào danh sách đen, chuyện này làm cho cô ta nổi giận, giận đến sôi máu, sau đó nhìn bạn thân Tư Tư của mình mà nói: “Tư Tư có thể đưa điện thoại của cậu cho tớ mượn không, tớ gọi điện thoại.”

Tư Tư gật đầu, sau đó đưa điện thoại cho Hà Thanh Tuyết, Hà Thanh Tuyết nhận điện thoại xong, lập tức nhập số của Thịnh Hi Trạch gọi qua, rất nhanh điện thoại đã được kết nối.

Không đợi Thịnh Hi Trạch mở miệng, cô ta lập tức nói: “Thịnh Hi Trạch anh to gan nhỉ, thế mà dám cúp điện thoại của cô nãi nãi.”