Chương 2: Tôi sẽ không trở về đây nữa

Thịnh Hi Trạch bị Nạp Lan Thư Tuyết nhắc mãi đến lúc này mới từ bệnh viện đi ra, cậu gọi điện thoại cho vị hôn phu của cậu – Tạ Thiên Lưu, Tạ Thiệt Lưu cũng không ngờ Thịnh Hi Trạch thế mà lại chủ động gọi điện thoại cho anh ta, không khỏi có chút bất ngờ, dịu dàng nói: “Hi Trạch đột nhiên gọi điện thoại cho anh là có chuyện gì sao?”

“Lẽ nào là nhớ anh rồi?”

Giọng nói dịu dàng của Tạ Thiên Lưu mang theo từ tính rất êm tai, nhưng Thịnh Hi Trạch chỉ cảm thấy ghê tởm, cậu lạnh lùng nói: “Thông báo với anh một tiếng hôn ước của chúng ta được giải trừ, trò chơi thế thân cho bạch nguyệt quang tìm người khác chơi cùng với anh đi.”

Nói xong cậu lập tức cúp điện thoại, không muốn nhiều lời với anh ta.

Tạ Thiên Lưu nghe thấy tiếng tút tút trong điện thoại truyền đến, còn có chút mờ mịt, Thịnh Hi Trạch sao lại biết chuyện anh ta coi cậu là thế thân? Nghĩ đến đây vội vàng gọi lại, kết quả đối phương đã kéo anh ta vào danh sách đen, vì thế tính toán đi tìm Thịnh Hi Trạch.

Tạ Thiên Lưu không cho rằng Thịnh Hi Trạch là thật sự muốn giải trừ hôn ước với anh ta, chỉ là cảm thấy cậu đang lạt mềm buộc chặt?

Mà Thịnh Hi Trạch sau khi cúp điện thoại, liền đến đồn công an báo án, báo án chuyện trưa nay Dương Cúc đẩy cậu, vì thế cậu lấy giấy khám bệnh và đơn thuốc và trính xuất camera giám sát của tiểu khu làm chứng cứ, người của đồn cảnh sát không nghĩ Thịnh Hi Trạch lại giao chứng cứ đầy đủ cho bọn họ như vậy, đợi làm xong ghi chép, liền dẫn người đi bắt Dương Cúc.

Bởi vì Thịnh Hi Trạch chỉ bị vết thương nhẹ, cho nên Dương Cứu chỉ bị giam nửa tháng, còn phải bồi thường 800 tệ tiền thuốc và 200 tệ phí tổn thất tinh thần, Dương Cúc rất không muốn đưa 1000 tệ, nhưng nhìn ánh mắt sắc bén của cảnh sát, bị dọa đến mức run rẩy, chỉ có thể đưa 1000 tệ cuối cùng trong tay cho Thịnh Hi Trạch.

Thịnh Hi Trạch cầm lấy tiền rời đi, ra khỏi đồn cảnh sát, cậu nghĩ nghĩ một chút sau này cậu muốn làm gì, nếu như cậu đã đoạn tuyệt quan hệ với nhà họ Hà, đương nhiên là muốn dọn đồ trong biệt thự nhà họ Hà đi, cậu không thường ở trong nhà họ Hà, đồ không hề nhiều, hẳn là rất nhanh đã có thể thu dọn xong.

Nghĩ đến đây cậu gọi xe đến tiểu khu nhà họ Hà, rất nhanh cậu đã đến, Thịnh Hi Trạch lúc đi vào, liền nghe thấy Nạp Lan Thư Tuyết nói với Hà Bách Xuyên : “Chồng, anh cũng đừng tức giận nữa, đừng có tính toán với Hi Trạch, nó là từ nông thôn từ địa phương nhỏ bé đến đây, có thể là nhiễm tính xấu ở đó, trở thành bạch nhãn lang ăn cây táo rào cây sung.”

Hà Xuyên Bách nói: “Em nói rất đúng, chắc hẳn lúc ở nông thôn, không thiếu cùng những người không đứng đắn qua lại.”

“Chúng ta không nên đón nó về.”

Thịnh Hi Trạch nghe thấy những lời bọn họ nói trên mặt không có biểu tình gì, vốn dĩ còn định đổi giày rồi đi vào, bây giờ nghĩ nghĩ cũng không cần thiếu, trực tiếp cứ như vậy mà đi vào, bởi vì trước đó trời mưa, bên ngoài đất còn có chút ẩm ướt, giày Thịnh Hi Trạch giẫm lên sàn lưu lại từng vết bùn.

Nạp Lan Thư Tuyết nhìn thấy vết bùn trên sàn, nhíu mày, đây là lần đầu tiên Thịnh Hi Trạch đi giày đi vào, nó vừa nãy đã nghe thấy lời mình nói rồi? Cho nên đây là biểu đạt bất mãn với bọn họ sao? Nhưng bà ta là không thể xin lỗi được.

Mà Hà Xuyên Bách nhìn thấy Thịnh Hi Trạch lập tức giận sôi máu, trên mặt nghẹn đến đỏ bừng âm dương quái khí nói: “Mày còn biết về đây à.”

“Cái tên đại nghịch bất đạo không biết nghe lời, quỳ xuống cho tao!”

Lúc nói những lời này ông ta giống như là không nhìn thấy băng gạc trên đầu Thịnh Hi Trạch vậy, Thịnh Hi Trạch coi như không nghe thấy lời ông ta nói, không hề cho ông ta một ánh mắt trực tiếp đi lên tầng, làm cho Hà Xuyên Bách tức đến mức cảm thấy bệnh tim sắp tái phát rồi.

Mà lúc này Thịnh Hi Trạch đã về đến gác mái nhỏ của mình, cậu cao 1m75, còn phải khom lưng mới có thể đi vào, Thịnh Hi Trạch nhìn căn phòng nho nhỏ này, cảm thấy bản thân có phải là vị rót canh mê hồn gì không mới cố chấp cái gọi là tình thân không có bất cứ giá trị nào này.

Có lẽ là do 18 năm trước sống quá mệt mỏi, vẫn luôn bị người ngược đãi, chưa từng cảm nhận tình thương của cha mẹ, lúc biết được mình không phải là con ruột của vợ chồng Thịnh Nguyên, mới như trút được gánh nặng, cho rằng cậu về đến ngôi nhà chân chính của mình sẽ có được tình thân mà mình muốn, sẽ được người sủng ái, cho rằng bản thân sẽ nhận được cái gọi là ấm áp.

Thịnh Hi Trạch nhớ lại một chút, lúc vừa mới về đến ngôi nhà này, vẫn là cảm nhận được một chút ấm áp, nhưng đáng tiếc từ lúc Hà Thanh Dương cố ý ngã từ trên tầng xuống, tất cả đều thay đổi.

Cha mẹ, hai người anh trai, em gái đều cho rằng là cậu đẩy Hà Thanh Dương, cảm thấy cậu đố kỵ cậu ta sống ở ngôi nhà này 18 năm, trong lòng không chịu nổi.

Vốn dĩ cậu cho rằng giữa cậu và ba mẹ anh trai còn tồn tại hiểu lầm, cho nên liều mạng giải thích, lại hoàn toàn ngược lại, làm cho bọn họ càng ngày càng ghét mình, đề phòng cậu như đề phòng sói, thậm chí còn dọn phòng của cậu từ tầng hai chuyển đến gác mái nhỏ này.

Vừa nãy lúc về đến đây, Thịnh Hi Trạch nghe thấy lời Nạp Lan Thư Tuyết nói, lúc này mới hiểu thì ra bọn họ vẫn luôn có thành kiến với sự tổn tại của cậu, chưa từng coi cậu là người một nhà.

Nghĩ đến đây Thịnh Hi Trạch thở dài, sau đó lôi va li hành lý nhỏ của mình ra, nhét quần áo, sách, tai nghe gì đó đều thu dọn hết, rất nhanh cậu cũng đã thu dọn xong, sai đó xách va li đi xuống tầng.

Đi xuống mới phát hiện Hà Thanh Dương không biết đã đi xuống từ lúc nào, cũng ngồi trên sô pha, một nhà ba người thoạt nhìn rất hòa thuận, vô cùng hài hòa, nếu như trước đây Thịnh Hi Trạch nhìn thấy sẽ giống như kim đâm vào tim rất đau, nhưng bây giờ trong lòng cậu lại không có một tia gợn sóng, cậu không có bất cứ cảm giác gì, đi thẳng ra khỏi phòng khách.

Hà Xuyên Bách nhìn Thịnh Hi Trạch xách hành lý đi ra bên ngoài, đến nhìn cũng không nhìn ông ta một cái, vì thế có chút tức giận lạnh lùng nói với bóng lưng của Thịnh Hi Trạch: “Thịnh Hi Trạch, mày đi rồi thì đừng có quay về nữa.”

Nghe thấy lời nói này của Hà Xuyên Bách trong lòng Thịnh Hi Trạch không hề có một tia dao dộng, vốn dĩ cậu đối với chuyện xuyên sách này luôn duy trì thái độ mông lung, bởi vì cậu cảm thấy thái độ Hà Xuyên Bách đối xử với cậu luôn là rất kém, nằm mơ thấy ông ta nói cái gì, giờ nghe thấy cũng rất bình thường.

Cho dù là xuyên sách thật cũng được, hay là xuyên sách giả cũng tốt, cậu không hề có một tia lưu luyến với cái nhà này, ngược lại lại tràn ngập phiền chán, cậu đến nhìn cũng không muốn nhìn Hà Xuyên Bách, đầu cũng không quay lại nói: “Yên tâm, tôi sẽ không trở về đây nữa.” Nói xong cậu liền rời đi.

Nạp Lan Thư Tuyết nghe thấy ngữ khí nhàn nhạt của cậu trong lòng đột nhiên lộp bộp một tiếng, mà Hà Xuyên Bách chỉ lạnh lùng hừ một tiếng, tức giận nói: “Như vậy là tốt nhất, đừng có đến lúc đó mà cầu xin về đây.”

Thịnh Hi Trạch không trả lời, dùng hành động biểu thị quyết tâm của mình, Hà Xuyên Bách nhìn thấy bóng lưng quyết liệt của cậu, cảm thấy bản thân dường như đã mất đi cái gì đó.

Mà lúc này Hà Thanh Dương vỗ lưng Hà Xuyên Bách nói: “Ba đừng tức giận, tức giận không tốt cho sức khỏe.”

Hà Xuyên Bách nghe thấy lời này của con trai lại nhớ đến Thịnh Hi Trạch ngỗ nghịch với mình, có chút giận tím mặt, không nhịn được lại mắng vài câu: “Hừ cái tên bất hiếu, vẫn là con tốt nhất.”

“Nó rời khỏi ba, thì tính là cái thứ gì.”

Mà lúc này Thịnh Hi Trạch đã rời khỏi rồi, căn bản không nghe thấy lời ông ta nói, sau khi rời khỏi nhà họ Hà, cậu cảm thấy bản thân như thoát khỏi vũng bùn, từ nay về sau trời cao biển rộng mặc chim bay, trong lòng cậu vô cùng vui sướиɠ, trên người cũng nhẹ nhàng không ít, trên mặt cũng hiện lên tia cười nhẹ.

Thịnh Hi Trạch quyết định từ hôm nay trở đi sẽ mà một cá mặn nhỏ vui sướиɠ!

Sau đó cậu đột nhiên nhớ đến, trong sách có viết chuyện Hà Thanh Dương còn đem ba mẹ ruột của cậu ta cũng là cha mẹ nuôi của cậu là Thịnh Nguyên và Dương Cúc vì tội ác ý hoán đổi trẻ sơ sinh, tống hai người này vào tù, cũng vì hành động đại nghĩa diệt thân này của cậu ta, mà có một thanh danh tốt, có thêm không ít fans, hoàn toàn hổi tiếng, người người đều khen cậu ta lương thiện đáng yêu.

Nếu như cậu và Hà Thanh Dương là bị người cố ý hoán đổi, vậy thì Thịnh Nguyên, Dương Cúc đôi vợ chồng ghê tởm này phải trả cái giá nên nhận được mới đúng.

Thịnh Hi Trạch chuẩn bị điều tra một chút, cầm chứng cứ tống hai người bọn họ vào tù.

Thịnh Hi Trạch lại nhớ lại một chút có chỗ nào để sót, cậu đột nhiên nhớ đến cậu có ký hợp đồng với một chương trình yêu đương, cuộc sống cá mặn cứ như vậy mà tan biến, nhưng nếu như không đi, phải bồi thường tiền vi phạm hợp đồng, cậu không có tiền đền, cho nên cần phải tham gia.

Thịnh Hi Trạch an ủi bản thân cũng thể dựa vào 1000 tệ trong tay mà sống cả đời, có nói thế nào cậu cũng còn cần phải kiếm tiền, không có tiền thì làm cá mặn thế nào, còn vui vẻ thế nào, căn bản là không vui vẻ nổi.

Thịnh Hi Trạch nghĩ nghĩ dù sao cậu cũng không được người khác hoan nghênh, lại có nhiều người ghét cậu, đợi lên chương trình, chắc chắn sẽ không có người nào lựa chọn hẹn hò gì đó với cậu, đến lúc đó cậu chỉ cần an an tĩnh tĩnh chơi điện thoại, căn bản không làm lỡ cuộc sống cá mặn của cậu.

Nghĩ đến đây trên mặt Thịnh Hi Trạch lại hiện lên nụ cười, sau đó gọi xe rời đi, về lại nhà thuê của cậu xong, cậu nhàn nhã dựa vào sô pha xem TV tiếng cười hoan hô từ TV truyền ra, không khỏi cười lên, cả căn phòng trừ bỏ tiếng TV chính là tiếng cười của cậu.

Thời gian vui vẻ luôn qua đi rất nhanh, thời gian rất nhanh đã đến buổi trưa, Thịnh Hi Trạch cảm thấy có chút đói, nhưng không biết ăn cái gì, liền đi ra khỏi tiểu khu kiếm đồ ăn, cậu tìm rất lâu mới được một tiệm cơm không tồi, vì thế bước vào nhà này, đợi lúc món ăn được đưa lên, không ngờ mùi vị còn thật không tồi.

Ăn cơm xong Thịnh Hi Trạch nhàn nhãn đi trên đường, về đến tiểu khu đột nhiên nhìn thấy một bóng lưng quen thuộc, cậu trước đó đến tiểu khu lấy trích xuất camera, cũng nhìn thấy dáng vẻ của ân nhân cứu mạng mình, thật sự là giống như chị gái y tá nói, bọc rất kín kẽ, thoạt nhìn không thấy được gương mặt, nhưng quần áo gì đó cậu vẫn còn nhớ rõ.

Thịnh Hi Trạch nhìn người phía trước ăn mặc không khác lắm với trong camera giám sát, cậu cũng không xác định lắm đối phương có phải là ân nhân cứu mạng mình không, vội vàng đi tới, đi đến bên cạnh người đàn ông, cẩn thận nhìn một chút phát hiện anh đeo khẩu trang và đội mũ giống hệt trong camera giám sát, hẳn là ân nhân cứu mạng của cậu rồi, nghĩ đến đây Thịnh Hi Trạch liền mở miệng nói: “Cảm ơn anh hôm nay đã đưa tôi đến bệnh viện.”

Đường Thời Dư sớm đã nhìn thấy băng gạc quấn trên đầu đối phương, trên mặt còn đeo khẩu trang, đôi mắt thiếu niên còn rất to, nghe Thịnh Hi Trạch nói vậy mới biết cậu là ai, vì thế liền nói: “Thì ra là cậu à, không cần khách khí, cơ thể đã tốt hơn chưa?”

Thịnh Hi Trạch cảm thấy thanh âm của anh giống hệt như chị gái y tá miêu tả, quả nhiên là từ tính còn mang theo chút gợi cảm, có điều những thứ này chỉ hiện lên trong đầu cậu vài giây, cậu lập tức nói: “Tốt hơn nhiều, cảm ơn anh đã giúp tôi nộp tiền viện phí.”

“Không biết anh nộp bao nhiêu tiền, tôi chuyển tiền lại cho anh.”

“Hoặc là quét mã QR cũng được.”

Đường Thời Dư muốn từ chối, nhưng nhìn ánh mắt chân thành của đối phương, vẫn là mở mã QR của mình ra, Thịnh Hi Trạch chuyển cho Đường Thời Dư 2000 tệ, Đường Thời Dư nhìn số dư thừa ra 1200 tệ, vì thế nói: “Cậu đưa nhiều hơn rồi.”

Thịnh Hi Trạch cười cười nói: “Nhiều hơn là cảm ơn, không thể để anh giúp tôi không công được không phải sao?”

Đường Thời Dư nhíu mày: “Không được, không có công không hưởng lộc, số tiền nhiều ra đó tôi chuyển trả lại cho cậu.”

Thịnh Hi Trạch trả lời nói: “Không cần đâu, nếu không phải là anh đưa tôi đến bệnh viện, nói không chừng tôi nghẻo rồi.”

“Ngạn ngữ có câu nói rất đúng, ân cứu mạng, đương dũng tuyền thương báo (*)

(*) nhận ơn một giọt, trà ơn một dòng.

Nói xong Thịnh Hi Trạch liền xoay người rời đi, chỉ là Thịnh Hi Trạch không ngờ đến tối, hai người họ thế mà lại gặp nhau, chỉ có điều lần này là ở đồn cảnh sát.

Chuyện là như vậy, đến tối Thịnh Hi Trạch đi ra ngoài một chuyến, đúng lúc nhìn thấy có người đánh nhau, còn là lấy nhiều đánh ít, cậu vô cùng chính nghĩa nghĩ cũng không nghĩ mà xông tới, đánh mấy người bắt nạt đứa nhỏ, sau đó được bác gái có lòng tốt đưa vào đồn cảnh sát.

Lúc ngồi trong xe cảnh sát, cậu mới biết đứa nhỏ cậu cứu tên là Đường Thời Thừa, mới học cấp 2, nghe cái tên này rất giống với tên bạch nguyệt quang của Tạ Thiên Lưu, chỉ là khác biệt có một chữ, cậu lúc đó cảm thấy rất trùng hợp, có điều hẳn là không có quan hệ với Đường Thời Dư.

Đợi đến lúc xuống khỏi xe cảnh sát, Thịnh Hi Trạch bọn họ đi vào đồn cảnh sát ngồi làm ghi chép, mấy người bắt nạn Đường Thời Thừa bị giáo huấn một trận, sau đó mới gọi điện gọi phụ huynh tới.

Không bao lâu sau mấy phụ huynh của những người khác đã đến đón con mình về, chỉ duy nhất phụ huynh của Đường Thời Thừa là chưa đến, vì thế Thịnh Hi Trạch ngồi đợi cùng cậu nhóc.

Đại khái tầm 20 phút sau, một người quen thuộc bước vào, thoạt nhìn ăn mặc có chút quen mắt, Thịnh Hi Trạch lập tức nhận ra đối phương là ai, cậu không ngờ đến là anh trai Đường Thời Thừa, thế mà là người đã đưa cậu vào bệnh viện lúc sáng, chuyện này làm cho cậu rất kinh ngạc, hai mắt không khỏi trợn tròn lên.

Anh trai Đường Thời Thừa cũng không ngờ lại trừng hợp như vậy, vì thế nói với Thịnh Hi Trạch: “Lại gặp nhau rồi, cảm ơn cậu đã cứu em trai tôi, làm quen một chút tôi tên là Đường Thời Dư, không biết cậu tên là gì?”

Thịnh Hi Trạch trả lời nói: “Thịnh Hi Trạch.”, nói xong duỗi tay về phía Đường Thời Dư đang đưa tay ra với cậu, Đường Thời Dư nhìn thấy bàn tay trắng nõn của cậu đưa tới.