Chương 4: Giải ước

Nghĩ đến đây Thịnh Hi Trạch nhìn bình luận hot nhất của ‘Đệ nhất Thiến Thiến nha’: “Tiện nhân chính là ra vẻ, Thịnh Hi Trạch nhanh chóng đi chết đi chết đi, sống làm ô nhiễm không khí, đen đủi.”

Cậu lập tức trả lời lại: “Ai nha, giờ mới biết người chết thế mà biết nói chuyện!”

Thịnh Hi Trạch một chút cũng không cảm thấy mình độc miệng, rất đáng, sau đó cậu nhìn thấy bình luận hot thứ 2: “Nhanh chóng cút khỏi chương trình, nhìn thấy cậu liền thấy phiền, cảm thấy ghê tởm muốn nôn”, trả lời lại: “Tôi nhìn thấy bạn cũng thấy phiền, cút ra khỏi khu bình luận của tôi, khu bình luận của tôi không hoan nghênh loại người không có tố chất như bạn.”

Cư dân mạng thật không ngờ Thịnh Hi Trạch lại bình luận lại bọn họ, không khỏi có chút ngơ ngác, Tào Thiến cũng không ngờ Thịnh Hi Trạch miệng lại độc như vậy, vì thế chửi lại nói: “Cậu cái tên thối tha ngu ngốc, cậu mới là người chết, cậu là tên tiện nhân, đi chết đi! Tiện nhân ngu ngốc!......”

Bình luận vừa mới đăng lên kết quả hiển thị thông báo, “Chủ blog đã mở chọn lọc bình luận, bình luận của bạn có lượng từ mắng chửi lớn, xin hãy thay đổi cách dùng từ, lại đăng.” Tào Thiến nhìn cái thông báo nhắc nhở này giận mà đến sôi máu, bản thân cô ta vất vả đánh nhiều chữ như vậy, kết quả không đăng lên được, tức thật, cô ta sắp bị tức chết rồi!

Tào Thiến vội vàng sửa lại bình luận của mình, đổi thành lời mắng ẩn ý Thịnh Hi Trạch, lúc bình luận được đăng lên, hiện thị thông báo cô ta bị chặn không có cách nào bình luận, cô ta vừa nãy còn sửa lại bình luận không biết chuyện này, Tào Thiến bị chọc tức sắp chết.

Mà bên này Thịnh Hi Trạch đại chiến với cư dân mạng mắng chửi đến vô cùng thống khoái vui vẻ, vui vẻ đến mức lại muốn uống Sprite, sau đó Thịnh Hi Trạch cũng lên hotsearch, cư dân mạng đều nói cậu điên rồi, Thịnh Hi Trạch đăng bài trả lời lại: “Không điên, tình thần trạng thái rất tốt, không cần phải nhọc lòng.”

Sau đó Thịnh Hi Trạch liền offine, lại xem chương trình, bị chọc cười không ngừng, cậu cười đến bụng có chút đau.

Thời gian rất nhanh đã đến 11 giờ, Thịnh Hi Trạch buồn ngủ đến không chịu được, vì thế liền đi ngủ.

Sáng sớm ngày hôm sau người đại diện gọi điện thoại đến, Thịnh Hi Trạch nhận điện thoại đã nghe đối phương nói: “Thịnh Trạch Hi à, cậu hai năm này ở trong giới giải trí cũng không có phát triển gì, cũng không có tác phẩm để lấy ra được, danh tiếng cũng không tốt, có chút ảnh hưởng đến phát triển của công ty, trải qua hội đồng quản trị thảo luận, muốn giải ước trước với cậu trước thời hạn.”

Thịnh Hi Trạch nghe người đại diện nói, nhàn nhạt ‘ồ’ một tiếng, cậu sớm đã đoán được công ty sẽ giải ước với cậu, nhà họ Hà, nhà họ Tạ đều có chút cổ phần ở công ty, cậu cho rằng đã giải ước với cậu từ hôm qua, không ngờ là còn muộn một ngày.

Nghĩ đến đây cậu nhàn nhạt nói: “Được, lúc nào thì ký hợp đồng giải ước? Đúng rồi, công ty giải ước trước là vi phạm hợp đồng có phải là nên bồi thường không?”

Người đại diện không ngờ Thịnh Hi Trạch lại dứt khoát như vậy, còn hỏi đến bồi thường, vì thế nói: “Giải ước trước thời hạn này là không có bất cứ bồi thường nào.”

Thịnh Hi Trạch ha hả một tiếng sau đó hỏi: “Phải không? Thế nào mà nghệ sĩ đề nghị giải ước trước thì cần bồi thường cho công ty một khoản tiền, công ty đề nghị giải ước trước lại không bồi thường cho nghệ sĩ? Hơn nữa tôi nhớ trong hợp đồng có biết cho dù là ai đề nghị giải ước trước đều phải bồi thường.”

Người đại diện đại khái là không ngờ Thịnh Hi Trạch lại đột nhiên trở nên khó giải quyết như vậy, vì thế nói: “Như vậy đi chiều cậu đến công ty ký hợp đồng, tôi hỏi cấp trên tiền bồi thường xử lý thế nào.”

Thịnh Hi Trạch ừm một tiếng sau đó cúp điện thoại, cậu mặc dù có tính toán làm một con cá mặn, nhưng chuyện cần làm rõ, thì phải làm rõ, không thể cứ mơ hồ như vậy, hơn nữa cá mặn cũng cần tiền để tiêu, không có tiền sống thế nào?

Một tháng tiền thuê nhà của cậu cần 1 vạn 3 (~44tr), ký hợp đồng một năm, tiền vi phạm hợp đồng phải trả là 2 vạn 6 (~89tr), số tiền không nhỏ đâu.

Vốn dĩ tiểu khu cậu ở không phải ở đây, là một tiểu khu khác, mỗi tháng tiền thuê cần 5000 (~17tr) , không có cách nào khác tiền nhà ở thủ đô đều đắt như vậy, bởi vì tiểu khu không an toàn, thường xuyên có fan tư sinh tìm đến nhà cậu vẩy mực, vết chữ cậu đi chết đi lên tường nhà v...v, Thịnh Hi Trạch mất kiên nhẫn thấy phiền, cuối cùng chuyển đến tiểu khu xa hoa hơn, cũng không cần lo fan tư sinh đến làm phiền nữa.

Thịnh Hi Trạch thở dài, sau đó tiếp tục xem TV, không muốn nhớ đến những người làm cho mình thấy phiền lòng, thời gian trôi qua rất nhanh, đã đến chiều, cậu sửa soạn xong liền gọi xe đến công ty, đi tới phòng họp.

Người đại diện của cậu Lâm Khả và giám đốc Trần Phúc đều ở đó, Lâm Khả cười nói: “Thịnh Hi Trạch à, tôi là công ty đã thương lượng, cậu nếu như đồng ý đem danh ngạch chương trình yên đương cho công ty, công ty sẽ trả cậu 10 vạn tiền bồi thường.” (~334tr)

Thịnh Hi Trạch nghe Lâm Khả nói, cuối cùng cũng nhớ đến chương trình yêu đương mà anh ta nói, cậu trước đó ký hợp đồng với chương trình này, tổng cộng quay 10 kỳ, mỗi kỳ tiền thù lao là 3 vạn (~103tr), tổng cộng sẽ kiếm được 30 vạn. (~1 tỷ)

Chương trình yêu đương này không phải là tài nguyên của công ty, nếu không người đại diện cũng sẽ không khuyên cậu, Thịnh Hi Trạch hừ lạnh một tiếng sau đó nói: “Công ty tính toán tốt thật, muốn tôi đem danh ngạch chương trình cho người khác ở công ty, nhưng chương trình này của tôi cũng không phải là tài nguyên của công ty, ý của công ty là muốn tôi chủ động tìm tổ chương trình vi phạm hợp đồng, sau đó trả 3 vạn tiền vi phạm hợp đồng, từ bỏ 30 vạn tiền thù lao, cuối cùng các người chỉ trả cho tôi 10 vạn, tiền tôi có đến tay là 3 vạn.”

“Hơn nữa tiền vi phạm hợp đồng vốn dĩ là công ty nên trả cho tôi, chậc chậc chậc, cho nên nên nói là tôi bị thiệt 23 vạn.”

“Công ty tính toán thật tốt nhỉ, một bộ thủ đoạn cắt rau hẹ, bội phục bội phục.”

Người đại diện nghe cậu nói như vậy, lúng túng nói: “Thịnh Hi Trạch những năm này công ty cũng không bạc đãi cậu.”

Thịnh Hi Trạch cong khóe môi cười cười: “Anh nói rất đúng, những năm này công ty quả thật là không bạc đãi tôi, hắt nước bẩn lên người tôi là công ty, tìm thủy quân bôi đen tôi cũng là công ty, cướp vai diễn của tôi cũng là công ty, cướp đại ngôn quảng cáo của tôi cũng là công ty.”

Lâm Khả thật không ngờ Thịnh Hi Trạch lại hùng hổ dọa người như vậy, lại lúng túng cười cười, sau đó nhìn giám đốc Trần Phúc, Trần Phúc sờ sờ mũi nói: “Nếu như cậu không đồng ý nhường lại danh ngạch cho công ty, vậy thì bỏ đi.”

“Nhưng tiền vi phạm hợp đồng chỉ có thể trả cho cậu là 3 vạn, không thể nhiều hơn.”

Thịnh Hi Trạch gật đầu, cậu cũng biết công ty sẽ không thể trả nhiều tiền vi phạm hợp đồng cho cậu, dựa theo phương thức tính toán tiền vi phạm của công ty là: Thu nhập trung bình một tháng sau thuế trong những năm vừa rồi nhân 2.

3 vạn chính là vừa đủ.

Cậu cũng lười phí lời với công ty, phí nước miếng phí thời gian, cậu lập tức nói: “Gửi tiền qua, tôi sẽ ký hợp đồng.”

Lâm Khả và Trần Phúc nhíu mày, nhưng nghĩ đến rất nhanh sẽ ném được Thịnh Hi Trạch cũng cảm thấy không tồi, danh tiếng của cậu ta kém như vậy, sẽ làm liên lụy đến công ty, lại nói người bên trên đã lên tiếng muốn giải ước với Thịnh Hi Trạch, cho nên Trần Phúc lập tức gọi điện cho đồng nghiệp của mình gửi tiền cho Thịnh Hi Trạch.

Thịnh Hi Trạch nhận được thông báo của nhận được tiền, liếc nhìn một cái, liền ký vào hợp đồng giải ước, sau đó cầm hợp đồng lập tức rời đi, trực tiếp gọi xem về nhà.

Lúc đi vào tiểu khu, đúng lúc gặp được Đường Thời Dư đang dắt chó đi dạo, con chó trắng Samoyed nhìn thấy Thịnh Hi Trạch liền lắc lắc cái đuôi to màu trắng, trên mặt lộ ra ý cười khờ khạo, thoạt nhìn thật giống như thiên sứ.

Đường Thời Dư nhìn cái đuôi đang không ngừng vẫy qua vẫy lại, sau đó nói: “Xem ra Hựu Hựu nhà tôi rất thích cậu.”

Thịnh Hi Trạch trả lời nói: “Tên của nó rất đáng yêu, tôi có thể sờ nó không.”

Đường Thời Dư liếc nhìn con chó sau đó nói: “Đương nhiên có thể, Hựu Hựu đã không chờ được nữa rồi.”

Thịnh Hi Trạch nghe vậy lúc này mới ngồi xổm xuống sờ đầu Hựu Hựu, cảm nhận được sự mềm mại của lông chó, ấm áp, cảm giác sờ rất thoải mái.

Hựu Hữu cũng chủ động cọ cọ tay Thịnh Hi Trạch, cái đuôi càng vẫy mạnh hơn, vừa nhìn đã thấy là vô cùng thích Thịnh Hi Trạch.

Thịnh Hi Trạch nhìn xúc xích mới mua ở siêu thị khi nãy, lấy ra nói với Đường Thời Dư: “Hựu Hựu có thể ăn xúc xích không?”

Đường Thời Dư nhìn xúc xích, gật gật đầu, Thịnh Hi Trạch liền bóc vỏ ngoài xúc xích ra, sau đó đưa đến miệng Hựu Hựu, Hựu Hựu ngoan ngoan cắn từng miếng từng miếng xúc xích, một bộ dáng ăn rất ngon, Thịnh Hi Trạch nhìn vậy cảm thấy rất thỏa mãn, cũng muốn nuôi một con thú cưng.

Cẩn thận nghĩ lại vẫn là thôi đi, cậu sau này còn phải quay chương trình, thường không ở nhà, cậu ở đây cũng không có bạn bè gì, đưa thú cưng đến tiệm nhờ trông coi lại không yên tâm, cho nên vẫn là không nuôi.

Mà lúc này Hựu Hựu cũng ăn xong rồi, cọ cọ tay Thịnh Hi Trạch, Thịnh Hi Trạch lại lấy ra một câu xúc xích nữa cho nó ăn.

Đường Thời Dư nhìn thấy một màn ấm áp này, khóe miệng cũng khẽ cong lên, Thịnh Hi Trạch cho nó ăn xong cái xúc xích thứ hai lại xoa xoa tai Hựu Hựu, sau đó nhìn Đường Thời Dư nói: “Đường Thời Dư tôi về trước đây, không làm phiền anh dắt chó đi dạo nữa.”

Đường Thời Dư trả lời nói: “Tôi đúng lúc cũng tính đi về, cùng nhau đi nhé.”

Thịnh Hi Trạch ừm một tiếng, sao đó hai người cùng nhau đi về tòa nhà của mình, tính cách hai người đều là tương đối trầm mặt ít nói, cho nên một đường đi rất yên lặng, không đến hai phút Thịnh Hi Trạch đã về đến cửa tòa nhà của mình, cậu vẫy tay nói tạm biệt với Đường Thời Dư, lại nói tạm biệt với Hựu Hựu rồi rời đi.

Đường Thời Dư cũng dắt Hựu Hựu về nhà mình.

Thịnh Hi Trạch sau khi về nhà, liền chơi game, cậu cảm thấy trò chơi hôm đó Đường Thời Thừa dẫn cậu chơi còn rất thú vị, vì thế liền chơi tiếp.

Mà chuyện Thịnh Hi Trạch giải ước với công ty cũng từ từ lên men, rất nhanh đã truyền lên mạng.

“Mọi người nghe nói gì chưa? Thịnh Hi Trạch và công ty giải trí Mật Đào giải ước rồi!”

“Không thể nào, tôi nhớ hợp đồng của cậu ta với công ty Mật Đào vẫn còn 1 năm mà?”

“Ngốc, đó là giải ước trước thời hạn thôi!”

“Tôi nếu là công ty giải trí Mật Đào, tôi cũng muốn giải ước trước thời gian, ai mà thích bày bình hoa ở công ty, danh tiếng còn không tốt, bây giờ như vậy thật sự làm cho nhân tâm vui vẻ.”

“Giải ước hay lắm, giải ước hay lắm, giải ước kêu to oa oa!”

Bởi vì cư dân mạng nhiệt tình chán ghét, chuyện Thịnh Hi Trạch giải ước lên hot search.

Rất nhanh công ty giải trí Đào Mật đã lên tiếng trả lời lại tin tức này, chứng minh chuyện Thịnh Hi Trạch đã giải ước với công ty là thật, lập tức hot searh Thịnh Hi Trạch giải ước nhảy lên hot search đứng đầu, không ít cư dân mạng cảm thấy vui sướиɠ khi người gặp họa.

Mà Đường Thời Dư cũng nhìn thấy tin tức Thịnh Hi Trạch giải ước với công ty Đường Mật, sau đó gọi một cuộc điện thoại, bên kia nghe điện thoại xong liền nói:

“Alo, Đường tổng anh tìm tôi có chuyện gì sao?”

Đường Thời Dư nhàn nhạt nói: “Tôi muốn anh ký hợp đồng với Thịnh Hi Trạch.”

“Cái gì, cái loại bình hoa như vậy ký với cậu ta làm gì?”

Đường Thời Dư nhàn nhạt trả lời nói: “Bạch Cảnh Thiên, anh thân là người đại diện kim bài phải có năng lực phân biệt của mình, đừng có thấy người khác nói sao thì nghe vậy.”