Chương 41

Trong lúc vợ của gia đình nông dân đi lấy quần áo khô, hai đứa con của họ chạy ra ngước nhìn Hayer tò mò. Hayer phủi bàn tay ướt và xoa đầu bọn trẻ.

“Tại sao lại không ngủ? Nếu các em thức, con quái vật từ phía nam sẽ đến ăn thịt đấy.”

“Thật sự có quái vật ạ? Em chưa bao giờ nhìn thấy nó trước đây!”

Hayer nói trước lời của một đứa trẻ trông khoảng tám tuổi.

“Điều đó không có nghĩa là em nên xem nó. Em sẽ ngạc nhiên khi nhìn thấy nó. Không có gì đáng sợ hơn chúng trên thế giới này. Nếu nó đứng trước mặt bạn, bạn sẽ run rẩy bỏ chạy.”

"Vậy liệu anh có sợ khi anh cao lớn như vậy không?"

“Tôi không sợ bất cứ điều gì trên đời. Tôi chỉ sợ con quái vật ăn thịt những đứa trẻ không ngủ vào ban đêm”.

Những lời nói nghiêm túc của Hayer khiến lũ trẻ phải suy ngẫm và chúng khẩn trương chui vào chăn, nằm xuống. Hayer cười thầm với cha của bọn trẻ. Trong khi đó, mẹ của bọn trẻ mang quần áo khô. Hayer lấy từ túi trong ra một đồng xu vàng và đặt lên bàn cạnh cửa.

“Tôi sẽ để chi phí cho quần áo và nhà kho của hai người ở đây.”

Đôi mắt của người đàn ông mở to khi nhìn thấy đồng xu được đặt ở đó. Với một đồng tiền vàng được sử dụng bởi các quý tộc, họ có thể mua hai mươi bộ quần áo như những bộ mà họ vừa cho đi.

“Vậy là quá nhiều rồi, thưa ngài hiệp sĩ!”

“Mọi người không thể tưởng tượng được đoàn của chúng tôi vui mừng như thế nào khi thấy ngôi nhà này được thắp sáng đâu.”

Hayer nói xong, anh ra hiệu cho những đứa trẻ vẫn chưa thể ngủ ngay vì tò mò nhắm mắt lại, sau đó chào tạm biệt đôi nông dân và rời đi. Anh ngay lập tức quay trở lại nhà kho nơi Iris đang ở, và đi vào trong lều.

“Iris, thân thể của em có chút… không tốt.”

Bởi vì nhà kho và ngôi nhà ở khá xa, nên trong lúc đó mặt Iris trở nên trắng bệch. Hayer bối rối và lần đầu tiên đưa cho Iris quần áo khô.

“Thay cái này vào đi.”

Iris gật đầu trước lời nói của anh. Tuy nhiên, có lẽ do nhiệt độ cơ thể giảm quá nhiều nên chuyển động của cô quá chậm, thậm chí còn phải dừng lại giữa chừng. Cuối cùng, Hayer nói.

"Để tôi giúp."

Nghe lời anh ta, Iris nắm lấy áo choàng của mình bằng tay. Những hạt mưa nhỏ xuống tóc cô. Hayer, người biết Iris đang cảnh giác, nhưng không thể để cô ấy thở hổn hển vì vùng vẫy, cởi dây áo choàng của cô ấy. Khi Iris cố gắng vô tình đẩy tay anh ra, Hayer đã nắm lấy tay cô.

Bây giờ dù anh ấy có nói gì đi chăng nữa, anh ấy cũng không thể xoa dịu nỗi sợ hãi của cô ấy, vì vậy Hayer im lặng và cởϊ qυầи áo của Iris nhanh nhất có thể. Anh chỉ muốn xé bỏ bộ quần áo ướt sũng nước mưa đang bám trên người cô và anh cố kìm nén ham muốn hết mức có thể phòng trường hợp Iris phát hiện ra.

Iris thoát khỏi cái lạnh tưởng như đóng băng trái tim chỉ sau khi cởi bỏ bộ quần áo nặng nề và ướŧ áŧ. Hayer ngay lập tức mặc quần áo khô cho cô ấy. Khi anh ấy tập trung ánh mắt vào vai cô ấy nhiều nhất có thể, Iris dần mất cảnh giác. Trang phục mượn từ trang trại là những chiếc áo dài bằng vải lanh. Nó đã được mặc trong một thời gian dài, nhưng nó là một bộ quần áo cho thấy dấu vết của sự quản lý cẩn thận.



Hayer, người đã tiếp xúc với người Kawat từ lâu, nhận thức được quần áo đắt tiền như thế nào đối với những người không phải là quý tộc. Tuy nhiên, việc họ có một bộ quần áo được bảo quản sạch sẽ cho thấy cư dân của lãnh thổ Hall khá giả hơn nhiều so với người dân của phần còn lại của đất nước. Bộ quần áo rộng trên người Iris, nhưng cô ấy trông đẹp hơn nhiều so với khi mặc quần áo ướt. Hayer ngồi cách xa Iris một chút, người không nói gì vì bối rối và xấu hổ, và nói với cô ấy.

“Tôi đã có suy nghĩ đó trước đây.”

“……”

“Có lẽ cha tôi là một nô ɭệ.”

Trước những lời đột ngột của Hayer, Iris ngẩng đầu lên, đầu cô ấy cứ gục xuống. Nhưng Hayer vẫn tiếp tục.

“Cha tôi đã bị tra tấn tôi trước mặt mẹ tôi để tìm ra những người mà bà đã gặp, nhưng mẹ tôi không bao giờ lên tiếng.”

“…Bạn đã bị tra tấn?”

“Chà, tôi bị nhiều nhất là lúc mười tuổi, nên nó không tệ như người ta tưởng đâu.”

Hayer phẩy tay một cái như thể đó là một câu chuyện tầm thường và chuyển sang câu chuyện tiếp theo.

“Đằng nào bà ấy cũng có thể nói ra. Tôi nghĩ đó phải là người vì bà ấy đã giữ im lặng cho đến nay. Để bảo vệ tôi, hoặc để bảo vệ người đàn ông đó.”

“……”

“Tóm lại, nhờ có ông ấy, ít nhất tôi đã có thể trở thành một Asheri, vì vậy tôi không trách ông ấy.”

Những lời của Hayer dần khiến Iris tỉnh lại. Sau khi có thể nắm bắt được tình hình ở một mức độ nào đó, cô ấy nhận ra rằng Hayer đã cố gắng đốt lửa bằng đá lửa từ trước đó Ngọn lửa dường như không bao giờ tắt, nhưng rơm bốc cháy, như thể đã cạn kiệt do ngọn lửa kéo dài liên tục.

Hayer thắp một ngọn nến bằng que dẫn và sau đó dập tắt que củi đó. Dù chỉ là ngọn lửa nhỏ nhưng tâm trí Iris cũng đã ổn định lại vì có nơi để sưởi ấm. Màu môi vốn tái lại như kiệt quệ của cô cũng dần trở lại. Hayer cười đùa Iris.

“Em thường vượt qua nguy cơ chết cóng trong suốt năm nay nhỉ.”

Iris dừng lại trước lời nói của anh ấy, như thể anh ấy biết cô ấy đã vượt qua Cổng phía Bắc. Nhưng cô ấy mỉm cười ngay khi nhận ra rằng nó ám chỉ đến lúc cô ấy bị rơi xuống nước trên đường đến điền trang của gia đình Asheri.

"Vâng đúng vậy."

"Em có ổn không?"

"Tốt hơn nhiều rồi."

Sau khi trả lời xong, Iris muộn màng chỉnh lại quần áo của mình, nhớ lại rằng Hayer đã thay chúng cho cô. May mắn thay, Hayer không nói gì về việc thay hay cởϊ qυầи áo ra.

"Cảm ơn."

Hayer gật đầu trước những lời của Iris. Rồi anh đứng dậy nói.



“Bây giờ, điều quan trọng nhất là nghỉ ngơi.”

Sau khi Hayer ra khỏi lều, Iris nằm xuống đống rơm và ngủ.

* * *

Chiếc thảm rơm ấm cúng hơn cô mong đợi. Buổi sáng thức dậy, Iris thấy sức khỏe của mình không tệ như cô nghĩ. Có những nhành rơm chọc vào da thịt của cô ấy, vì vậy mỗi khi cô ấy cử động đều có cảm giác như bị kim châm, nhưng không phải là không thể chịu được. Khi Iris gỡ đống rơm rối trên tóc, cô dần nhớ ra rằng Hayer đã thay quần áo cho cô ngày hôm trước. Cô đang cố quên đi thì nghe thấy tiếng nói bên ngoài.

“Tôi mở lều được không?”

“Vâng, em dậy rồi.”

Sau khi được cô ấy cho phép, Hayer dựng lều lên.

Sau khi giao tiếp bằng mắt với anh ta, cô chợt nhớ ra Hayer đã nói về cha mình. Iris đột ngột vô tình hỏi.

"Anh có lo lắng không?"

"Cái gì?"

"Anh nghĩ rằng cha ruột mình thật sự là một nô ɭệ."

Lời nói của cô khiến Hayer cười khúc khích.

“Tôi không lo lắng. Nó không thể thế được. Mẹ tôi có một tuổi thơ giàu có trong gia đình Asheri hơn là một công chúa hoàng gia. Và gia đình Asheri thậm chí không có nô ɭệ. Tôi không nghĩ rằng có bất kỳ cơ hội nào để mẹ tôi có thể gặp một nô ɭệ.”

“Không ai cả ư?”

"Tôi không chắc."

Hayer mỉm cười và lắc đầu. Dường như không có gì đặc biệt đến với tâm trí. Iris gật đầu, nghĩ rằng mặc dù anh ấy đang cười nhưng anh ấy không có ý đó. Anh ấy nói rằng anh ấy đã bị tra tấn khi mới 10 tuổi. Anh ấy nói một cách nhẹ nhàng, nhưng xét đến tính cách thông thường của Hayer, vốn hiếm khi chia sẻ về nỗi đau của mình, thì có lẽ điều đó sẽ gay gắt hơn nhiều so với những gì anh ấy nói. Tim cô đập rộn ràng. Nhưng giờ đây Iris biết rằng Hayer ghét phải nói về những điều khốn khổ như vậy. Thay vì lo lắng, cô quyết định đùa giỡn.

"Chắc anh phải có lý do để không trêu chọc tôi nhỉ?"

"Xin thứ lỗi?"

“Quần áo… chính anh đã thay chúng.”

Hayer vô tình ngậm miệng lại trước lời nói của cô. Và nói với một biểu hiện rất bối rối.

“Tôi đã định không nói về nó cho đến ngày tôi ra đi.”