Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Việc Kinh Doanh Của Bà Thổ Địa

Chương 17

« Chương TrướcChương Tiếp »
Phạm Lam từ từ đi tới, bốn phía là bóng tối vô tận, cô không nhìn thấy tay, thân thể của mình, cũng không nhìn thấy bất cứ ánh sáng nào, chỉ đi về phía trước theo trực giác. Cô không rõ vì sao phải đi, theo lý thì trong hoàn cảnh tối thui, yên tĩnh như vầy thì hẳn nên nằm xuống ngủ một giấc mới đúng.

Nghĩ thế, quả nhiên cô ngừng lại. Trong bóng tối có thứ gì đó di chuyển quanh mắt cá chân của cô, phát ra tiếng sột sột như vẩy cá trơn trượt.

Phạm Lam thử dùng chân đá một cái, vật thể màu đen nhảy dựng lên, kích động một chuỗi gợn sóng đen như mực ở trong bóng tối —— Rõ ràng tất cả đều là màu đen, đúng ra sẽ không thấy nhưng Phạm Lam lại thấy được, hay nói là cảm giác được.

Ở giữa gợn sóng nổi lên bọt khí màu đen, bọt khí từ từ to lên, biến hình, cuối cùng hóa thành một hình người, giống người bí ẩn trong Conan. Nó chậm rãi chuyển động thân thể, đối mặt với Phạm Lam, mở đôi mắt thật dài ra.

Tròng trắng mắt sáng như ngọc của nó đã trở thành ánh sáng duy nhất trong bóng tối.

Khóe mắt nó nứt ra, quang tuyến* ở kẽ hở chớp mắt kéo dài tới toàn thân, hình thành huyết quản và kinh mạch như cơ thể người, làn da màu đen nứt dọc theo ánh sáng thành ngàn vạn mảnh nhỏ, từng mảnh bong ra lộ ra trán, lông mày, thái dương, cằm, yết hầu ——

(*Quang tuyến: là một đường đi của ánh sáng hoặc các bức xạ điện từ khác từ nguồn đến chỗ thu.)

Ánh sáng dưới da chợt bừng lên, như ánh nắng nổ mạnh. Trước mắt Phạm Lam toàn màu trắng, cô giật mình mở bừng mắt thì thấy được hai lỗ mũi mọc đầy lông mũi.

“Tỉnh rồi hả, có thấy chỗ nào không thoải mái không?” Chủ nhân của lỗ mũi là một bác sĩ mặc áo blouse trắng.

Phạm Lam xoay tròng mắt, cô nhìn thấy Dung Mộc và Kế Ngỗi phía sau bác sĩ, sắc mặt hai người trắng bệch làm Phạm Lam có ảo giác như cô đã hồn phi phách tán.

“Đây là đâu?” Phạm Lam hỏi.

“Nhịp tim và huyết áp đều bình thường.” Bác sĩ nói.

“Cô ấy đột nhiên té xỉu, bất tỉnh nhân sự.” Dung Mộc nói.

“Toàn thân lạnh lẽo.” Kế Ngỗi nói.

Bác sĩ: “Có thể do người đông nên thiếu oxy, hoặc là tụt huyết áp.”

Dung Mộc: “Cô ấy là Thần tộc, sẽ không thiếu oxy.”

Kế Ngỗi: “Trước khi cô ấy đến đó thì vừa mới uống Coca, sẽ không tuột huyết áp đâu nhỉ?”

Phạm Lam: “Ê!”

Bác sĩ: “Triệu chứng sinh mệnh và ánh sáng thần quang đều rất bình thường ——”

“Đây rốt cuộc là đây vậy?!” Phạm Lam hét to.

“Hét cái gì mà hét, đương nhiên là bệnh viện rồi!” Bác sĩ hét lên.

“Bệnh viện?” Phạm Lam định ngồi dậy nhưng toàn thân mềm như bông, vốn không thể dùng sức. Dung Mộc và Kế Ngỗi bên cạnh, mỗi bên một người cẩn thận đỡ cô ngồi dậy, Dung Mộc lót gối nằm vào sau lưng cô, Kế Ngỗi rót cho cô ly nước ấm.

Bài trí trong phòng bệnh không khác gì trong bệnh viện bình thường, trên mép giường có một thứ giống trang thiết bị giám hộ, trên nhãn có ghi “Thiết bị kiểm tra, đo lường thần quang/yêu khí”, ngoài ra còn có một hàng chữ nhỏ “Bệnh viện Tam giới, khoa cấp cứu trung ương”.

Phạm Lam nhớ lại đây là bệnh viện đã trị liệu cho Điền Ngao Nhu.

Phạm Lam lại nhìn về phía người bác sĩ kia, bề ngoài hắn ước chừng hơn bốn mươi tuổi, tóc bóng dầu, trước ngực có bảng hiệu viết "bác sĩ chủ trị khoa cấp cứu: Lục Phường (cây liễu yêu)"

“Bác sĩ, ngài là yêu hả?” Phạm Lam hỏi. Đọc các chương tiếp theo tại dembuon.vn và yonovel.com

“Vô nghĩa,” bác sĩ nhanh tay viết ca bệnh: “Không sao thì xuất viện đi, trở về nghỉ ngơi nhiều hơn.”

Phạm Lam xoa mí mắt: “Bác sĩ, tôi có bệnh mà.”

“Ha, sao cô có thể cãi lại như vậy? Tôi nói với cô, cô rất bình thường, rất khỏe mạnh!”

“Tôi không nhìn được yêu quang của bác sĩ.”

Bầu không khí yên tĩnh vài giây.

Dung Mộc, Kế Ngỗi: “Cái gì?!”

Phạm Lam: “Thiên Nhãn của tôi hết nhạy rồi.”

*

Đời này Phạm Lam chưa từng gặp đống dụng cụ kỳ quái như thế này.

Nửa giờ trước, sau khi bác sĩ phụ trách tên Lục Phường biết được Phạm Lam có “Thần phú Thiên Nhãn” hy hữu thì nhanh chóng quyết định triệu tập bốn khoa, sáu bác sĩ chủ nhiệm, tám bác sĩ phó chủ nhiệm, tiến hành kiểm tra trọng điểm toàn thân 720 độ cho Phạm Lam —— khụ, kiểm tra.

Đầu tiên Phạm Lam bị nhét vào loại thiết bị giống như cộng hưởng từ hạt nhân* xoay vài vòng, lại mang đồ vật cùng loại mũ giáp hai mươi phút ở khoang oxy cao áp, cuối cùng cô lại ngồi ở trước dụng cụ cùng loại với dụng cụ kiểm tra cận thị, bị năm bác sĩ chủ nhiệm thay phiên xem mắt. Dụng cụ kia bắn ra rất nhiều Tiêu Trứ pháp chú, bắn đến hai mắt Phạm Lam nổ đom đóm.

(*Cộng hưởng từ hạt nhân: còn gọi là NMR, là loại máy móc dùng trong y học)

Tóm lại, trải qua cuộc hội chẩn chuyên gia này thì rút ra kết luận.

“Thần thể cô chưa vững chắc, năng lực thần phú Thiên Nhãn quá cao, thần thể không thể chịu đựng nổi. Thêm nữa là dùng mắt quá độ, không biết tiết chế, lại bị năng lượng rất lớn đánh sâu vào nên tạo thành tình trạng Thiên Nhãn tạm mù.”

“Ý là cấp bậc phần cứng là thân thể tôi quá thấp, cấp bậc phần mềm Thiên Nhãn quá cao nên không tải nổi?” Phạm Lam hỏi.

Bác sĩ: “Hình dung rất đúng.”

Phạm Lam: “……”

Dung Mộc: “Có phương án trị liệu không?”

“Tăng cường thay đổi mức chịu đựng thần thể của cô. Hiện tại thần thể cô chỉ có ‘phổ’ đoạn, gần như giống nhân loại bình thường. Nếu cứ tiếp tục như vậy, cho dù Thiên Nhãn có khôi phục thì cũng duy trì không được bao lâu.” Bác sĩ nói.

“Phải làm sao để cố hóa thân thể đây?” Phạm Lam hỏi: “Hấp thu nhật nguyệt tinh hoa hả?”

Khóe mắt bác sĩ hơi nhíu lại, gõ phương thuốc trên máy tính: “Linh Hoàn Trúc Cơ, mỗi ngày một lần, mỗi lần một viên, uống trước khi ăn cơm. Linh Xu Thông Thể Hoàn, một ngày ba lần, mỗi lần hai viên, uống sau khi ăn xong. Thần Quang Thuần Hóa pha nước uống, dùng nước sương sớm để pha, nước khoáng cũng được, uống nửa tiếng trước khi đi ngủ, một lần hai túi, nhiều nhất là 50ml. Trở về ăn thêm nhiều đồ bổ hơn, tiên quả linh khí nồng đậm, tiên đan cũng cần ăn thêm! Miếu thổ địa của các người cũng ăn lương thuế, đừng tiếc chút pháp lực này.”

Phạm Lam nhìn tổng giá trị nhảy trên màn hình máy tính “Pháp lực: 105 hộc”, cảm thấy hít thở hơi khó khăn.

“Tôi có bảo hiểm y tế không?” Phạm Lam hỏi. Đọc các chương tiếp theo tại dembuon.vn và yonovel.com

Ánh mắt Dung Mộc và Kế Ngỗi liếc qua chỗ khác.

Phạm Lam: “……”

Nhìn dáng vẻ là không có.

Phạm Lam tình nguyện mù, mắt không thấy tim không đau.

“Trọng điểm vẫn là tăng cường tu luyện, cường kiện thần thể.” Bác sĩ tận tình khuyên bảo: “Không sao thì làm thủ tục xử lý xuất viện đi, người nhà theo tôi.”

Kế Ngỗi đi làm thủ tục xuất viện, Dung Mộc đi lấy thuốc, trong phòng bệnh cũng chỉ còn lại mình Phạm Lam.

Phạm Lam nhìn ngạch trống pháp lực trong APP Thần Tin Thiên Đình từ 398 hộc rớt xuống 293 hộc. Cô che ngực, cực kỳ đau lòng.

Làm việc cực khổ kiếm ít tiền, vào bệnh viện một cái là tiêu cả đống, quá hố thần!

Rốt cuộc Sùng Mại là thứ gì thế, vừa ra trận thì suýt chút nữa làm cô phá sản!

n oán này xem như kết rồi!

Đột nhiên, toàn bộ phòng hơi chấn động.

Ngoài phòng bệnh có tiếng bước chân truyền vào, rất nặng, tựa như một con voi đang đi dọc theo lối đi nhỏ. Phòng bệnh mở ra kẽo kẹt, năm sáu người liên tục chen vào, người dẫn đầu đi tới giữa phòng bệnh, tất cả giường bệnh bị chấn động rung lên lắc rắc.

Đó là một người đàn ông to cao như núi, râu quai nón, đầu trọc, cơ bắp cuồn cuộn gần như làm áo khoác tơ lụa màu xanh đen bên ngoài sắp rách ra, đôi tay đặt sau lưng, thân cao ít nhất hai mét ba. Phạm Lam cảm thấy anh vừa đến thì toàn bộ ánh sáng trong phòng bệnh đều trở tối đi.

“Cô là bà thổ địa thực tập Phạm Lam ở khu Thanh Long hả?” Anh hỏi.

Phạm Lam trả lời rất cẩn thận: “Xin hỏi anh là?”

Có một người vừa gầy vừa cao chui ra sau lưng người đàn ông cường tráng, nhanh nhẹn như một con cá chình: “Vị này chính là Hòa Uyên đại nhân - Thành Hoàng miếu Uy Linh Công phủ Xuân Thành.”

Phạm Lam: “Ai?”

“Là thượng cấp trực tiếp của miếu thổ địa các cô đó!”

“À —— à à à, không biết đại nhân quang lâm, không tiếp đón từ xa được.” Phạm Lam vội chắp tay thi lễ.

Hòa Uyên hơi nhấc tay, lập tức có người dọn băng ghế qua mời anh ngồi xuống.

“Nghe nói cô có thần phú Thiên Nhãn?”

Phạm Lam cười gượng: “Mới vừa mù.”

“Khi nào có thể khôi phục?”



Phạm Lam không trả lời, cô nhìn chằm chằm vài người trước mắt —— không hẳn là thần.

Bọn họ đều mặc áo khoác ngoài màu xanh đen thống nhất, kiểu dáng giống đám Giáp Dịch như đúc, hiển nhiên đây là chế phục tiêu chuẩn. Hơn nữa nơi này còn là bệnh viện trung ương tam giới, bọn họ có thể nghênh ngang đi vào mà không có ai ngăn cản thì thân phận hiển nhiên là thật.

Như vậy vấn đề là vì sao Thành Hoàng lại chú ý một bà thổ địa nho nhỏ như cô.

Nghe câu hỏi vừa rồi của anh, là bởi vì thần phú Thiên Nhãn?

Phạm Lam cảm thấy có lẽ không phải.

“Trước khi tạm mù thì cô đã đến tham gia buổi biểu diễn của Sùng Mại đúng không?” Hòa Uyên lại hỏi: “Nhìn thấy gì?”

Quả nhiên, thần phú Thiên Nhãn không phải mấu chốt, Sùng Mại mới là mấu chốt.

“Ngài hỏi điều này để?”

“Cô chỉ cần trả lời câu hỏi của tôi, đừng hỏi việc khác.”

Khi anh nói những lời này, đôi mắt màu đỏ tươi nhìn chằm chằm vào Phạm Lam, Phạm Lam cảm nhận được uy áp.

Phạm Lam cảm thấy chuyện này có gì đó không đúng. Đọc các chương tiếp theo tại dembuon.vn và yonovel.com

“Đại nhân, chuyện này tôi cần phải xin chỉ thị của Xã Công đại nhân của chúng tôi.”

“Rầm!” Hòa Uyên giậm mạnh chân một cái, toàn bộ căn phòng run lên ba cái, Phạm Lam sợ tới mức bám vào đầu giường.

“Ngô lệnh ngươi lập tức hội báo!”

“Hòa Uyên đại nhân, hành động này của ngài có vẻ không thích hợp lắm.”

Giọng nói mềm như gió từ cửa truyền đến, nhưng hôm nay giọng nói này lại có vẻ rét căm căm thấm người.

Dung Mộc cầm theo cái bao nilon rất lớn, đẩy đám người đã đi tới ra, anh dùng bả vai gầy ốm chắn trước người Phạm Lam.

“Không biết Hòa Uyên đại nhân muốn hỏi điều chi?”

Hòa Uyên im lặng vài giây, sau đó nói: “Cô nhìn thấy gì trên người Sùng Mại?”

Phạm Lam níu quần áo Dung Mộc, mí mắt chớp loạn: Có thể nói không? Tôi cảm thấy chuyện này quái quái.

Dung Mộc quay đầu lại, cười, lộ ra hàm răng trắng đều, nhẹ nhàng gật đầu một cái.

“Tôi thấy được luồng khí màu tím.” Phạm Lam nói.

Hòa Uyên: “Chỉ có thế thôi hả?”

Phạm Lam: “Đúng vậy.”

Hòa Uyên lại im lặng, anh trừng mắt nhìn Phạm Lam, giống như muốn phân biệt xem cô có nói dối không.

Phạm Lam biểu hiện rất thản nhiên.

“Hòa Uyên đại nhân, còn có việc gì không?” Dung Mộc hỏi.

Hòa Uyên: “Tóm tắt nội dung vụ án này do miếu Thành Hoàng tiếp quản, khu miếu thổ địa Thanh Long không được phép nhúng tay nữa.”

Gì?

Phạm Lam nhìn thoáng qua Dung Mộc.

Dung Mộc nhíu mày: “Vì sao?”

“Đây là mệnh lệnh của cấp trên!” Hòa Uyên nói thêm: “Từ nay trở đi, Phạm Lam được điều tạm đến miếu Thành Hoàng công tác.”

“Chờ đã,” Dung Mộc ngăn cản Phạm Lam: “Hiện giờ Thiên Nhãn của Phạm Lam đã không thể dùng được, cần tĩnh dưỡng cường kiện thần thể, không thể mệt nhọc.”

Hòa Uyên: “Đây là mệnh lệnh!”

Dung Mộc nhìn Hòa Uyên, mặt vô cảm.

Đây là lần đầu tiên Phạm Lam nhìn thấy Dung Mộc như vậy. Ngày thường trên mặt anh luôn mang theo ba phần ý cười dịu dàng như buổi sáng trong lành, cho người ta một cảm giác thanh thuần lại vô hại. Mà khi anh không cười thì Phạm Lam mới phát hiện, thật ra mặt anh có góc cạnh cực kỳ rõ ràng, có hương vị đao tước rìu đυ.c.

“Anh có ý gì? Tôi đường đường là Thành Hoàng Uy Linh Công, sao có thể cướp bà thổ địa miếu anh được?!”

Dung Mộc: “50 năm trước, khu miếu thổ địa Bạch Hổ phụng mệnh của Hòa Uyên đại nhân, điều tạm một bà thổ địa của khu miếu chúng tôi, đến nay vẫn chưa về.”

“Đó là điều chức.”

“Dung mỗ chưa bao giờ thu được lệnh điều chức.”

“Sau này bổ sung sau.”

“Lần này mời viết đơn điều tạm chính quy.” Dung Mộc nói: “Chỉ là, lệnh phong thần của Phạm Lam là do Ngọc Đế đặc phê. Nếu như điều tạm thì cũng cần Ngọc Đế cho phép.”

Râu quai nón của Hòa Uyên dựng thẳng hết lên như một con nhím thật lớn.

Dung Mộc rũ mắt, chắp tay thi lễ: “A Ngỗi, tiễn Hòa Uyên đại nhân.”

“Vâng!” Kế Ngỗi xách một cây chổi đi đến, chỉ cây chổi vào giữa đường, ngửa đầu nói: “Đi đường cẩn thận.”

Bộ râu của Hòa Uyên lại xìu xuống, anh đen mặt, hung hăng trừng mắt nhìn Dung Mộc một cái, dậm chân thình thịch trên đất rời đi. Vài tên cấp dưới xám xịt đi theo phía sau anh, người cuối cùng giống như là làm công văn, thân thể tinh tế gầy yếu, ôm một chồng văn kiện, đầu gần như chôn vào ngực, người nọ đột nhiên ngẩng đầu, nháy mắt với Phạm Lam.

Phạm Lam ngẩn người.

Công văn nhe răng cười, giơ di động lên lắc lắc, chạy đi bình bịch. Đọc các chương tiếp theo tại dembuon.vn và yonovel.com

Kia không phải —— thỏ yêu gặp được lúc phỏng vấn —— Cáp Thu sao?

Má ơi, cô vậy mà gia nhập vào miếu Thành Hoàng luôn rồi, quả nhiên là có hậu đài.

Có điều nhắc đến “Hậu trường”……

Phạm Lam nhìn về phía Dung Mộc.

Thần thổ địa đại nhân đã sớm không có khí thế vừa rồi, anh phồng quai hàm lên, nghiêm túc sửa sang lại hộp thuốc của Phạm Lam.

Kế Ngỗi đứng bên cạnh Dung Mộc, thường xuyên liếc mắt nhìn Phạm Lam một cái.

“Xã Công đại nhân, anh vừa mới nói phong thần của tôi là do Ngọc Đế đặc phê hả?”

Tay Dung Mộc hơi cứng lại, sau một lúc lâu mới nói: “Ừm.”

“Vì sao? Bởi vì tôi có thiên phú dị bẩm, người mang kỳ duyên, gia thế hiển hách, mỹ diễm vô song? Chung quy cũng không thể là vừa thấy…… Khụ!” Phạm Lam nuốt bốn chữ nhất kiến chung tình xuống.

“Cô nghĩ nhiều rồi.” Kế Ngỗi nói: “Là bởi vì nghèo.”

Phạm Lam: “……”

Phạm Lam: “Là sao?”

“Kiểm tra tích hiệu 50 năm của miếu thổ địa chúng ta là hạng nhất từ dưới đếm lên trong tam giới, dự toán cũng y như thế. Bởi vì quá nghèo nên dẫn tới không có bà thổ địa bằng lòng tới nhậm chức, trừ khi ——”

Phạm Lam: “Trừ khi cái gì?”

“Trừ khi ——” Dung Mộc nói nhỏ: “Nếu thần thổ địa có thể đề cử người có năng lực và được phong thần thành công, thì tân thần đó sẽ cam chịu làm viên chức cho vị thần đề cử.”

Phạm Lam nghĩ tới, khó trách khi Thiên Đình phỏng vấn, người khác đều lấy chuẩn khảo chứng, chỉ có cô là thư đề cử.

“Nói cách khác, một khắc tôi được anh đề cử thì cũng đã điều động nội bộ thành bà thổ địa của miếu anh?!”

Dung Mộc gật đầu.

“Vậy chuyện khi trước anh nói, nếu tôi không làm thần thì trong vòng bảy bảy bốn mươi chín ngày sẽ bị thiên lôi đánh chết ——”

“Nhân tiên 500 năm khó gặp, cơ bất khả thất, thời bất tái lai……”

“Anh gạt tôi?!”

“Giờ cô mới biết hả?” Vẻ mặt Kế Ngỗi ghét bỏ.

Phạm Lam: “……”

Phạm Lam nhắm mắt, siết chặt nắm tay.

“Nếu tôi không làm thần, chỉ làm nhân tiên thì sẽ như thế nào?”



Dung Mộc: “Bị sét đánh……”

“Hả?”

“Chín chín tám mươi mốt năm sau sẽ bị sét đánh.”

Kế Ngỗi: “Đại khái sẽ hồn phi phách tán.”

Dung Mộc bày ra gương mặt tươi cười thuần khiết: “Như vậy Dung mỗ cũng không tính lừa cô…”

Phạm Lam mỉm cười giơ lên nắm đấm: “Vậy thật sự nên cảm ơn!”

“A u!”

*

Vẻ mặt Dung Mộc đưa đám, dùng trứng gà xoa hốc mắt bầm xanh.

Giáp Dịch ở một bên đi lại luống cuống: “Sao mới ra ngoài nửa ngày mà một người Thiên Nhãn mù, một người bị bầm hốc mắt vậy? Đây là gặp được thượng cổ thần thú hay là dư nghiệt Ma giới?”

“Gặp đại móng heo.” Phạm Lam nằm dài trên ghế làm công, nói.

Giáp Dịch: “Hiện giờ móng heo cũng có thể thành tinh luôn rồi hả?”

Phạm Lam trừng mắt nhìn Dung Mộc một cái, Dung Mộc cười gượng.

Kế Ngỗi móc ra các loại trái cây đủ màu sắc, tạo hình kì lạ từ trong cái rương lớn dưới bàn ra, rửa sạch, gọt vỏ, bỏ vào máy ép nước xoay lụp bụp, cất từng ly dính chất lỏng vừa nát vừa hỏng vào các bình giữ nhiệt đủ hình dạng.

“Anh đang làm gì đó?” Phạm Lam hỏi. Đọc các chương tiếp theo tại dembuon.vn và yonovel.com

“Ép nước.” Kế Ngỗi nói.

“Sao mấy loại trái cây này nhìn kỳ quái quá vậy?”

“Trọng Thiên 20, 60 năm một quả đào chín, 50 hộc một trái. Huyết Long Quả ở Thanh Khâu Cảnh, 35 hộc một cân. Vân Sơn Thảo ở Hoa Sơn Cảnh, 30 hộc một bó. Oa Oa Quả ở Thiên Sơn Mạch Tam Tinh Cảnh, 20 hộc một chùm.” Kế Ngỗi bỏ tất cả bình giữ nhiệt vào một rương cơm hộp thật lớn: “Tổng cộng 5102 hộc.”

Eo Phạm Lam chợt nghiêng, suýt chút nữa ngã xuống khỏi ghế.

“Anh lấy đâu ra nhiều pháp lực dữ vậy?”

Kế Ngỗi: “Tìm miếu Thành Hoàng.”

Phạm Lam: “Dự toán gia tăng rồi?”

Giáp Dịch: “Tháng này thiếu hụt 8972 hộc.”

Phạm Lam: “Vậy mấy thứ này lấy ra bán hả?”

Kế Ngỗi: “Tặng người.”

Phạm Lam: “……”

Mẹ nó, rốt cuộc cô biết vì sao miếu thổ địa này nghèo lại vậy rồi, hoàn toàn là do hai tên đàn ông phá nhà phá của này gây ra!

Phạm Lam cảm thấy bây giờ không chỉ riêng Thiên Nhãn mù mà mắt thường cũng sắp biến thành màu đen hết cả. Cô quyết định lướt di động xem tin bát quái, an ủi tâm linh sắp hỏng mất.

‘Có tin nóng, thần tượng tam giới - Bạch nương nương nói bóng gió báo nguy hôn nhân."

"Cục phát minh kỹ thuật nghiên cứu tam giới thông báo tuyển dụng công tác kết thúc viên mãn, chờ mong tất cả dân chúng tam giới liên tục cung cấp sáng tạo nguyên số hiệu pháp chú."

"Nghiên cứu trận pháp Càn Khôn Tam Tài đại trận lại có đột phá mới, bổ khuyết chỗ trống của nghiên cứu pháp trận ngàn năm."

【Xếp hạng GCV tháng 4 ra lò, nhìn xem thành thị của bạn xếp hạng bao nhiêu."

"Thu Nguyệt Thố Thố xin thêm bạn làm bạn tốt"

Hử?

Phạm Lam click mở tin xác minh: "Tôi là Cáp Thu."

Đồng ý yêu cầu, đối phương nhanh chóng gửi tin nhắn.

"Thu Nguyệt Thố Thố": Phạm Lam?

"Lam Dương Dương": Ừm.

"Thu Nguyệt Thố Thố"": Thiên Nhãn của cô có tốt hơn chưa?

"Lam Dương Dương": Vẫn thế.

"Thu Nguyệt Thố Thố": Ăn nhiều thứ bổ dưỡng, dưỡng cho tốt.

"Lam Dương Dương": Cảm ơn, có việc gì không?

【đối phương đang gõ……】

Qua ước chừng một phút, tin nhắn của Cáp Thu mới hiện ra.

"Thu Nguyệt Thố Thố": Tôi biết chút nội tình trong án tử của Sùng Mại.

"Lam Dương Dương": Đã thuộc về miếu Thành Hoàng.

"Thu Nguyệt Thố Thố": Tôi công tác ở chỗ bí thư miếu Thành Hoàng. Cô biết vì sao miếu Thành Hoàng muốn tiếp nhận không?

"Lam Dương Dương":?

"Thu Nguyệt Thố Thố": Án này đã bị xếp án cao cấp, Đô Thành Hoàng tuyên bố treo giải thưởng. Bất luận miếu nào cấp nào, chỉ cần có thể điều tra rõ vụ án thì không chỉ có trọng thưởng mà kiểm tra GCG trong năm còn có thể nhiều hơn 10 phần.

Phạm Lam bật lên một cái, ngồi dậy trên ghế.

"Lam ngứa": Chúng tôi không nhận được thông báo!

"Thu Nguyệt Thố Thố": Hòa Uyên đại nhân chỉ thông tri cho khu Bạch Hổ.

"Lam Dương Dương":???

"Thu Nguyệt Thố Thố": Thần thổ địa khu Bạch Hổ là tộc đệ của Hòa Uyên đại nhân.

"Lam Dương Dương": Má! Bọn họ tính đoạt công hả?!

"Thu Nguyệt Thố Thố": Trước đó Hòa Uyên đại nhân phái vài người đi tra Sùng Mại, không thu hoạch được gì. Thiên Nhãn Chú không có tác dụng gì trên người Sùng Mại, cô là người duy nhất có thể nhìn ra dị thường. Đọc các chương tiếp theo tại dembuon.vn và yonovel.com

"Lam Dương Dương":!!

"Thu Nguyệt Thố Thố": Hòa Uyên đại nhân trở về đã xin điều lệnh cho cô nhưng bị bác bỏ. Quả nhiên là Dung Mộc đại nhân có bối cảnh thâm hậu.

"Lam Dương Dương":……

Bối cảnh mới lạ đó, nếu thực sự có bối cảnh thì sao có thể nghèo thành như vậy được?

"Thu Nguyệt Thố Thố": Tôi gửi cô ảnh chụp văn kiện, các cô có cơ hội thì đi tra đi. ( ảnh chụp )

"Lam Dương Dương": Vì sao giúp chúng tôi, không phải cô là nhân viên miếu Thành Hoàng hả?

"Thu Nguyệt Thố Thố": Thần thổ địa khu Bạch Hổ là tỷ phu trước của tôi, anh ta nɠɵạı ŧìиɧ, chị tôi đau lòng suốt 800 năm!

"Lam Dương Dương": Hiểu!

"Thu Nguyệt Thố Thố": Cố lên!

Ảnh chụp văn kiện Cáp Thu gửi tới là một phần văn kiện kim đầu, mang theo kim chương miếu Thành Hoàng kinh sư.

"Kinh tự thứ ( 78 ), trọng án Huyền Thưởng Lệnh: Tư phát hiện bảy mạch Cửu Châu, Yêu tộc phát sinh rất nhiều hiện tượng dị hóa phi thường, tạo thành nhiều sự kiện khiến quần thể Nhân tộc khủng hoảng, ảnh hưởng nghiêm trọng đến trị an tam giới, có tai hoạ ngầm cực lớn, tổn hại nghiêm trọng đến pháp luật pháp quy bảo mật tương quan của tam giới, vụ án cực kỳ ác liệt. Tất cả các cấp, cấp phủ miếu Thành Hoàng tuyên bố trọng án Huyền Thưởng Lệnh, người có thể phá án này sẽ nhận được giải thưởng lớn ( phương pháp khen thưởng phụ kiện cụ thể ). Nhân đây ban lệnh, khẩn! Khẩn!"

Phạm Lam thấy được tiền thưởng trên phụ kiện: 10 vạn hộc pháp lực.

Tương đương với nhân dân tệ ——

Một trăm triệu!

Phạm Lam nhướng mày cười.

“Nhị vị đại thần, hiện tại có một mục tiêu nhỏ là thoát khỏi nghèo khó làm giàu, có muốn tìm hiểu chút không?”
« Chương TrướcChương Tiếp »