Chương 32: Anh Quỷ (Quỷ sơ sinh)

Phạm Lam ngồi trên mặt đất ngáp một cái.

Ở cổng thôn, đội bắt quỷ của Binh Bộ tập trung trông coi thôn dân bị quỷ khí xâm nhập, chỉ còn lại một Vương Tư Địch đã khôi phục ý thức đang bị quỷ vương thẩm vấn.

Chung Hốc: "Tên, tuổi tác, số chứng minh thư!"

Vương Tư Địch: "Lạnh quá! Gió âm ở đâu vậy?"

"Vì sao anh có thể khôi phục lại ý thức?"

"Phạm Lam, cô ngồi xa như vậy làm gì?"

"Anh thật sự là nhân loại bình thường sao?

"Tại sao dân làng ngất xỉu? Dì Tư và cậu Năm bọn họ bị sao vậy?"

Mặt Chung Quỳ đen đi.

Dung Mộc thở dài: "Phạm Lam, đưa thuốc nhỏ mắt Ngưu Thủy cho anh ta"

Phạm Lam: "Ồ."

Dung Mộc lấy thuốc nhỏ mắt ném cho Chung Quỳ: "Dùng cái này đi."

Chung Quỳ đen mặt, xoay đầu Vương Tư Địch lại làm anh ta oa oa hét lớn, sau đó nhỏ hai giọt Ngưu Thủy vào.

Một giây sau, Vương Tư Địch kêu lên như heo bị chọc tiết.

"Quỷ a a! Thật là một con quỷ!" Phạm Lam, cứu mạng!"

"Tôi là Chung Quỳ." Chung Quỳ nói.

Giọng nói của Vương Tư Địch đột nhiên dừng lại. "Cái gì?"

"Chung Quỳ, người bắt quỷ trong truyền thuyết." Phạm Lam nói.

Vương Tư Địch: "Đệt, thật hay giả thế!"

Bàn tay Chung Quỳ lắc lư một vòng trên đỉnh đầu Vương Tư Địch, thần sắc trở nên rất quái dị.

"Anh có thể tinh lọc lệ quỷ khí?"

Vương Tư Địch: "Cái gì?"

Khuôn mặt của Chung Quỳ càng đen hơn.

Dung Mộc: "Chung Quỳ đại nhân có cần hỗ trợ không?"

Chung Quỳ: "..."

Dung Mộc khẽ nhếch cằm, dẫn Phạm Lam bước lên.

(Có bạn Lam cái anh Mộc đắc ý dữ)

Phạm Lam đi quanh Vương Tư Địch một vòng, không khỏi tấm tắc khen ngợi.

Thân thể của anh ta thoạt nhìn rất bình thường, làn da đồng tử đều khôi phục màu sắc như ban đầu, khí trên đỉnh đầu mặc dù còn có oán khí nhưng lại không còn dấu vết của quỷ khí nữa.

Chỉ có một nơi rất kỳ lạ đó là ngực của anh ta mơ hồ phát ra ánh sáng ấm áp.

Phạm Lam: "Trên ngực anh có gì vậy?"

Vương Tư Địch sửng sốt một chút, móc thứ đồ trong ngực ra... là nhật ký của Vương Thư Nhiên.

Trên bìa cuốn sổ cũ kỹ có một vầng sáng nhàn nhạt bao phủ, giống hệt như ánh đèn ấm áp trên con đường về nhà, mặc dù không nổi bật lại nhưng rất ấm áp.

"Có thể là thứ này tinh lọc quỷ khí." Phạm Lam nói.

Chung Quỳ nhíu mày: "Khí tức của lệ quỷ này ít nhất cũng hơn trăm năm, đây chỉ là sổ tay của nhân loại bình thường làm sao có thể có công hiệu lớn như vậy?"

"Có thể để Dung mỗ xem không?" Dung Mộc hỏi Vương Tư Địch.

"Có thể."

Dung Mộc mở nhật ký ra, Phạm Lam cũng tiến lại gần.

Các trang trong nhật ký đã chuyển sang màu vàng, và các cạnh của trang đã bị hỏng, thế nhưng chữ viết trên đó lại rất rõ ràng, hẳn là vừa mới viết lên.

[Ngày 16 tháng 3, nắng. Thời tiết tốt ra ngoài đi dạo với Nha Nha.]

Phạm Lam: "Nha Nha Là ai?" "

Vương Tư Địch: "Là tên thân mật của bà cố tôi."

Phạm Lam nhướng mày, tiếp tục nhìn xuống.

[Ngày 17 tháng 3, âm u. Nha Nha hấp bánh bao, nở hoa rồi, ngon.]

[Ngày 18 tháng 3, có gió. Tôi giặt quần áo, Nha Nha nói tôi giặt không sạch, hừ.]

[Ngày 19 tháng 3, mưa. Nha Nha ngồi dưới mái hiên ngắm mưa, Nha Nha nói nhớ bọn nhỏ.]

[Ngày 20 tháng 3, âm u. Nha Nha gọi điện thoại cho Địch Địch, nghe nó nói Xuân Thành có một cửa hàng sủi cảo rất ngon. Tôi nhớ địa chỉ rồi.]

Cửa hàng sủi cảo!

Phạm Lam nhìn địa chỉ viết bên dưới, quả nhiên chính là nơi cô và Vương Tư Địch gặp được chấp niệm của bà cố lần trước

"Tôi nhớ ba năm trước, có một ngày bà cố gọi điện thoại cho tôi đúng lúc đang ăn sủi cảo trong cửa hàng đó..." Vương Tư Địch nói.

Dung Mộc nhanh chóng lật sang trang tiếp theo.

Trong quyển sách phần lớn đều là ghi chép hàng ngày của ông cố, cơ bản chỉ có một hai câu, nhân vật chính đều là bà cố Nha Nha. Thỉnh thoảng nội dung dài hơn một chút, đều có liên quan đến Vương Tư Địch... Bà gọi điện thoại cho Vương Tư Địch, Vương Tư Địch đi công tác, Vương Tư Địch đi đâu đó... có Cẩm Thành, còn có Hoa Thành.

Tóm lại, đây là một cuốn nhật ký đầy hương vị cẩu lương.

"Không có gì đặc biệt." Phạm Lam nói.

"Có lẽ không phải nguyên nhân từ nhật ký." Kế Ngỗi ấn lên màn hình điện thoại di động: "Sổ công đức của vợ chồng Vương Thư Nhiên đã được gửi tới."

Báo cáo giá trị công đức của vợ chồng Vương Thư Nhiên rất đáng kinh ngạc, giá trị công đức của họ rất cao, gần như đã đạt đến tiêu chuẩn "thánh nhân".

"Bọn họ đã làm chuyện đại công đức gì sao?" Chung Quỳ hỏi.

"Cũng không phải." Dung Mộc nhấn vào bảng chi tiết sổ công đức, hơn ba ngàn trang gần ba vạn phân mục, tất cả đều những "chuyện nhỏ" vụn vặt.

[*năm tháng*, *phút*giây, giúp hàng xóm nhà hơi Lý tưới nước trên đất trồng rau, giá trị công đức +1]

[*năm tháng*, *phút*giây, cứu mèo hoang, giá trị công đức +3]

[*năm tháng*, *phút*giây, đưa cơm cho hàng xóm bị bệnh họ Trương, giá trị công đức +1]

[*năm tháng*, *phút*giây, giúp thôn dân mua hạt giống, giá trị công đức +4]

[*năm tháng*, *phút*giây, quyên góp 500 nhân dân tệ cho trường tiểu học Hy Vọng trong làng, giá trị công đức +5]

Và còn một danh sách dài nhiều những điều tương tự như thế nữa...

Chỉ là một đôi vợ chồng già bình thường hàng ngày với thiện niệm đơn giản nhất, những hành động giúp đỡ mọi người đơn giản nhất, có lẽ chính bọn họ cũng không ý thức được vô số "thiện ý" nhỏ bé này bởi vì mấy chục năm kiên trì mà cuối cùng tụ lại thành công đức "đại thiện".

"Thì ra là như thế." Dung Mộc nhìn bầu trời bị những đám mây đỏ như máu bao trùm: "Thánh khí của bậc Đại Thiện mới có thể tinh lọc quỷ khí này."

Vương Tư Địch ôm quyển nhật ký khóc không thành tiếng, hốc mắt Phạm Lam có chút chua xót.

"Sau khi bọn họ chết hơn hai tháng, lệ quỷ mới dốc toàn lực thoát ra ngoài." Kế Ngỗi nói: "Đã tính là rất giỏi rồi."

Chung Quỳ trầm mặc một lúc lâu: "Bản thể lệ quỷ ở đâu?"

"Trong núi." Dung Mộc nói: "Chỉ là, Dung mỗ không biết, bọn họ có nên được gọi là lệ quỷ hay không."

Lúc nói những lời này, mí mắt Dung Mộc cụp xuống, thần sắc có hơi bi thương, làm Phạm Lam có loại dự cảm không rõ ràng.

*

Từ định vị trên điện thoại, ngọn núi sau lưng thôn Gia Lạc Phá được gọi là núi Thánh Nữ, cảnh quan không đẹp, thảm thực vật thưa thớt, thậm chí còn không có một con đường núi đàng hoàng.

Bởi vì quỷ khí quá nặng ảnh hưởng đến hệ thống định vị của Tường Vân, cho nên tất cả các vị Thần bao gồm cả Chung Quỳ đều không thể cưỡi mây... Chứ tuyệt đối không phải vì nghèo.

Hoạt động mà Phạm Lam ghét nhất đời này chính là leo núi, nhưng bây giờ cũng chỉ có thể kiên trì mà thôi.

Đường núi rất gập ghềnh, nơi đặt chân không có nơi nào không phải là vùng cỏ hoang đất vàng, thực vật dọc đường nhìn thấy đều rất khô vàng, giống như cực kỳ thiếu nước, chúng Thần đi được ước chừng hơn nửa giờ, cuối cùng đã thấy được kết giới mà Dung Mộc thiết lập.

Kết giới có ba tầng, được một mảnh đất trống cỏ dại mọc um tùm bao phủ, trong kết giới cây bụi cao hơn nửa thước, xanh um tươi tốt, mà bên ngoài kết giới, lại là mặt đất trần trụi, một tấc cỏ cũng không mọc được. Trên mặt đất lưu lại dấu vết đánh nhau kịch liệt, còn có không ít vết xước giống như móng vuốt mèo, hẳn là hiện trường lúc trước hai người Dung Mộc chiến đấu Lệ quỷ rồi.

Tất cả các rễ cây bụi đều có những sợi tóc đen kia vướng vào, đầu của sợi tóc chui xuống đất như thể để hấp thụ chất dinh dưỡng cho bụi cây.

"Nơi này là nơi này... Mộ phần sao?" Chung Quỳ hỏi: "Người nào?"

Kế Ngỗi không nói lời nào, Dung Mộc nhẹ gõ một cái lên kết giới.

Trên ngọn cây hiện lên từng chấm sáng nhỏ màu xanh, lúc xa lúc gần lướt qua lướt tới rồi tràn ngập khắp kết giới, giống như một bong bóng khí thắp đầy ánh nến.

Sợi tóc quấn quanh mặt đất nhẹ nhàng bay lên, đùa giỡn với những điểm sáng nhỏ này, thoạt nhìn hoàn toàn không có lệ khí như vừa rồi, ngược lại có chút ôn nhu.

Trong lúc hoảng hốt, Phạm Lam nghe thấy có tiếng hát vang lên.

[ Cơn gió nhẹ ~ ánh trăng sáng ~ Lá cây che ô cửa sổ ~ tiếng dế kêu không ngừng~ giống như tiếng đàn huyền kia ~]

Cảnh tượng xung quanh Phạm Lam thay đổi, cô lại đứng trong căn nhà cũ của vợ chồng Vương Thư Nhiên. Một vòng trăng tròn treo trên bầu trời hoà với ánh đèn ấm áp trong cửa sổ.

Một đứa trẻ tầm ba bốn tuổi cười nó chạy nhảy trong sân, được một ông cụ bế cao lên.

"Đến lượt cháu. Các anh chị em đều đi ngủ cả rồi. Tiểu Địch Địch phải nghe lời nha."

Là lời thoại lần trước Phạm Lam nghe được trong ảo cảnh.

Đứa trẻ đang cười khanh khách trong vòng tay của ông cụ.

Cười: "Địch Địch phải đi ngủ rồi, ông cố gãi gãi ngứa cho bé Địch Địch ha~"

"Ngoan!" Ông cụ bế đứa trẻ đi vào nhà.

Phạm Lam hiểu được, đứa bé kia chính là Vương Tư Địch, ông cụ kia là Vương Thư Nhiên, trong phòng khẳng định chính là cụ bà Ôn Tĩnh Vân, hơn nữa, nghe giọng nói thì trong phòng hình như còn có ba bốn đứa bé nữa.

Trên rèm cửa sổ phản chiếu bóng người, tiếng hát của cụ bà bay ra ngoài ô cửa sổ.

"Em bé ngoan~ ngủ ngon giấc~ trong giấc mơ em sẽ nhìn thấy mình bay lên không gian ~ cưỡi lên vầng trăng kia ~ vượt qua những ngôi sao kia..."

Toàn bộ căn nhà cũ đều bị giấu trong màn đêm, các điểm sáng nhỏ từ bốn phương tám hướng bay vào trong khoảng sân trước nhà, tụ tập lại bên ngoài cửa sổ, phiêu đãng bồi hồi giống như đang lưu luyến thứ gì đó. Chúng nó và ánh trăng tinh tế ma sát với nhau, phát ra những tiếng hát nhỏ, giống như tiếng côn trùng, lại giống như lá cỏ kêu loạt soạt... Phạm Lam cuối cùng cũng nghe rõ... là tiếng nói bập bẹ của trẻ sơ sinh.

Căn nhà cũ biến mất, Phạm Lam lại đứng trước bụi rậm, những đốm sáng kia dường như đã quá mệt mỏi, bị sợi tóc bọc lại rơi xuống trên lá cỏ nghỉ ngơi, hào quang của bọn chúng lúc sáng lúc tối, rồi càng ngày càng tối.

Phạm Lam đưa tay chạm vào mặt mình, mới phát hiện nước mắt rơi đầy.

"Chúng là những con quỷ sơ sinh." Kế Ngỗi nói: "Những trẻ sơ sinh sau khi chết sẽ biến thành oán quỷ." Kế Ngỗi dừng một chút: "Đều là con gái."

Một trận gió thổi qua kết giới, phát ra thanh âm ô ô, hệt như tiếng khóc nỉ non.

Chung Quỳ ngồi xổm xuống: "Những sợi tóc này là... "

"Truyền thuyết kể rằng đứa bé chết non sẽ trở thành ác quỷ, chỉ có được mẹ làm bạn mới có thể yên nghỉ." Dung Mộc nói: "Những thứ này hẳn là tóc của mẹ chúng nó cắt xuống để chôn cùng, chỉ là đã qua nhiều năm như vậy thì hẳn chỉ còn lại chấp niệm."

Phạm Lam: "Chấp niệm gì?"

Dung Mộc không trả lời, ánh mắt lạnh lẽo như băng.

Phạm Lam hiểu rồi.

Tại sao những sợi tóc đó không ngừng xâm nhập vào cơ thể của Đào Khôi và dân làng, bởi vì họ chỉ muốn con gái của họ được sống sót.

"Có chút khó giải quyết." Chung Quỳ nói.

Kế Ngỗi gọi điện thoại: "Lão Bạch, đâu rồi?"

"Tới rồi tới rồi, đến luôn rồi đây!" Bầu trời bị cắt ra một lỗ lớn, Bạch Huyên và Hắc Diệp nhảy từ đó ra ngoài.

"Có phải tìm được linh hồn của vợ chồng Vương Thư Nhiên không... ôi mẹ ôi, lão Chung sao lão lại ở đây?!" Bạch Huyên sợ tới mức lùi lại mấy bước.

Chung Quỳ trừng mắt nhìn Bạch Huyên một cái.

"Đội bắt quỷ đã tới, xong rồi, vợ chồng Vương Thư Nhiên quả nhiên biến thành lệ quỷ rồi!" Bạch Huyên ôm đầu kêu to.

Hắc Diệp thở dài, xoay đầu Bạch Huyên nhìn về phía kết giới.

(Ôi, xỉu rồi)

Cằm Bạch Huyên rớt xuống..

"Nghĩ biện pháp đi." Chung Quỳ nói.

"Đùa gì thế, hơn trăm quỷ sơ sinh! Nhiều như vậy! Tôi có thể làm gì đây!" Bạch Huyên kêu lên

"Lão Chung dùng Diệt Linh Thương quét qua một cái không phải là xong rồi sao!"

Kế Ngỗi: "Dân làng đã bị quỷ khí xâm nhập."

Bạch Huyên: "Dùng Trảm Quỷ Đao chém đi, nhiều nhất chỉ chém đi mười năm tám năm dương thọ thôi mà."

Chung Quỳ: "Cái tên thần thương hại chúng sanh nào đó sống chết không chịu."

Bạch Huyên: "Lão Mộc à, anh thế là không đúng rồi."

Dung Mộc: "Có người đã thanh lọc được quỷ khí."

Bạch Huyên: "Lão Mộc anh đừng nói bậy!"

"Cái kia... Đúng là có, chính là tôi nè. "Một người chui ra trong bụi cây, vẫy vẫy tay, chính là Vương Tư Địch, bên cạnh còn có Đào Khôi đi theo nữa.

*

"Giá trị công đức của Đại Thiện thánh nhân?" Bạch Huyên cẩn thận lật nhật ký: "Vậy cũng không thể hiểu được, cho dù Thánh Đức có thể trấn trụ quỷ khí, nhưng hiện tại vợ chồng Vương Thư Nhiên đã chết, công đức cao hơn nữa cũng không cách nào trấn áp được hết."

"Vậy tình huống của tôi phải giải thích như thế nào?" Vương Tư Địch hỏi.

"Anh là người nhà họ Vương, có lẽ là công đức của gia tộc che chở." Bạch Huyên nói.

"Cậu năm và dì tư tôi cũng là dòng máu nhà họ Vương."

"Phỏng chừng là bởi vì bọn họ bất hiếu nên đã bị đá ra khỏi gia phả."

(Không phục gì chỉ phục cái miệng của bé Huyên)

Mọi người: "..."

Phạm Lam giơ tay lên: "Thật ra, vừa rồi tôi đã nhìn thấy ảo cảnh."

Ánh mắt mọi người thoáng cái bắn lên người cô.

Kế Ngỗi: "Thấy cái gì?"

"Có lẽ không nên nói là ảo cảnh, mà là hồi ức." Phạm Lam nói: "Là Vương Tư Địch... không, hẳn là hồi ức của chúng nó."

Phạm Lam chỉ vào điểm sáng nhỏ trong kết giới. "Chúng nó tụ tập ở căn nhà cũ của họ Vương, nghe bà cố hát ru, không cảm giác được quỷ khí, lại rất ư là bình thản, cảm giác giống như đang dỗ một đứa nhỏ đang khóc nháo."

Mọi người liếc nhau.

"Tôi có một suy đoán, những quỷ sơ sinh này có lẽ cũng không phải bị trấn áp, mà là bị vợ chồng Vương Thư Nhiên hấp dẫn, bị thiện ý của bọn họ cảm hóa." Phạm Lam nói.

Các vị Thần trầm mặc một lúc lâu.

Bạch Huyên: "Lão Mộc, nếu không chúng ta thử xem?"

Dung Mộc: "Ý của Chung Quỳ đại nhân thế nào?"

Chung Quỳ:......"

Bạch Huyên: "Ngũ Đạo tướng quân trước đây không phải chỉ trích quy trình làm việc của bộ phận bắt quỷ mấy người quá cứng nhắc, phương thức phương pháp không đủ tiến bộ với thời đại sao? Nếu lần này có thể trợ giúp những quỷ sơ sinh này vào Luân Hồi, coi như Quỷ Bộ Binh mấy người sẽ có... "

Hắc Diệp: "Một bước đột phá lớn."

Chung Quỳ: "Nói thì dễ, nếu mấy người bị quỷ khí cắn trả, tôi đây cũng mặc kệ."

Bạch Huyên đưa hai ngón tay lên thành hình chữ V.

Phạm Lam: "Tôi tuyên bố trước, đây chỉ là lý luận không đáng tin cậy của tôi, có lẽ có lẽ có lẽ không thể dùng được!"

"Tôi tin tưởng cô." Dung Mộc nói.

Trái tim Phạm Lam đột nhiên nhảy dựng lên, cô nghĩ cô đang cảm thấy cảm động.

"Dù sao cô cũng chỉ có đôi mắt là dùng được." Kế Ngỗi nói.

Sự cảm động của Phạm Lam không còn chút nào nữa.

Dung Mộc đi tới trước mặt Vương Tư Địch cung kính thi lễ: "Có thể đưa nhật ký cho tôi không?"

Vương Tư Địch vội vàng dâng lên.

"Chờ một chút." Phạm Lam tiến lên, nhanh chóng chụp lại tất cả nhật ký: "Được rồi."

Dung Mộc chớp chớp đôi mắt to nhìn Phạm Lam.

Phạm Lam nắm tay: "Cố lên."

Dung Mộc: "Cho tôi mượn 2000 hộc."

"......"

Hai phút sau, Dung Mộc cầm nhật ký đi tới trước kết giới, nhẹ nhàng vỗ vỗ lên bìa ngoài, trang nhật ký bay lên, lơ lửng ở bên ngoài kết giới, giống như hình thành kết giới mới bằng giấy.

"Mã Lương Chú....khai", điện thoại của Dung Mộc vẽ một đường nước màu xanh băng lên giữa không trung, nối liền tất cả các trang giấy lại với nhau, ánh sáng như nước chảy trên tất cả các trang nổi lên một tầng vầng sáng rực rỡ.

"Giới chú...giải."

Giới chú ba tầng biến mất, tóc và điểm sáng nhỏ trong kết giới thoáng cái vọt ra, nhao nhao dính vào trên trang nhật ký, từng sợi tóc đen phiêu đãng trong kết giới giấy, hắc khí và ánh sáng màu băng lăm trên giấy dần dần hòa tan, các điểm sáng nhỏ từ màu xanh đậm biến thành màu xanh nhạt lại biến thành màu cam, là màu sắc của linh hồn bình thường.

Bạch Huyên và Hắc Diệp kéo cánh cửa nhập cảnh màu vàng khổng lồ ra, trong nhật ký có những điểm sáng nhỏ chạy vào cửa lớn màu vàng, giống như từng chiếc thuyền nhỏ tuần tra ban đêm.

Gió thổi lên, thổi đến từng mảng cây bụi lắc lư, từng sợi tóc đen thẳng tắp không nhúc nhích, như thể nhìn đứa trẻ đi xa đến quê hương của chúng.

Cánh cổng vàng chậm rãi khép lại, hóa thành những đốm sáng biến mất trong màn đêm.

Tóc đen phát ra làn khói trắng rồi biến thành vô hình.

Trên bầu trời những đám mây màu đỏ mái chậm rãi tản ra, lộ ra ánh sao đầy trời.

Hết thảy đều trầm tĩnh lại, Phạm Lam nghe được tiếng những côn trùng nhỏ không biết từ nơi nào truyền đến..

Chung Quỳ bật điện thoại di động, vài giây sau lại cúp máy.

"Quỷ khí trên người dân làng đều đã biến mất." Anh ta đối với Dung Mộc nói: "Anh đoán đúng rồi."

Dung Mộc cười lộ ra hàm răng trắng bóc chỉnh tề.

Mặt Kế Ngỗi không chút thay đổi đưa hai ngón tay lên thành hình chữ V.