Chương 1: Xuyên thành chàng dâu ngốc của nhà hào môn

Sân Chúc tỉnh dậy vì bị lạnh cóng, máu trong người như đông cứng lại, cái lạnh buốt thấu xương cùng với sức ép mạnh mẽ tràn vào tứ chi của anh. Cơ thể bị trói buộc như bị quấn trong xiềng xích, nước lạnh tràn vào trong mũi miệng của anh, cơn đau âm ỉ kéo anh chìm vào vực sâu băng giá.

Trong cơn mơ màng, anh vật lộn trong vô vọng, cố gắng xua đi cơn đau vì sức sống đang rút dần. Đột nhiên, anh cảm nhận được một luồng nhiệt, bản năng níu giữ nó. Một bàn tay mạnh mẽ và kiên định kéo anh ra khỏi vòng xoáy của cái chết. Cơ thể cứng đờ của anh trồi lên khỏi mặt nước lạnh lẽo, được lôi ra khỏi vực sâu lạnh lẽo. Anh nôn ra vài ngụm nước, rồi tham lam hít lấy không khí.

Đầu óc anh hỗn loạn vì thiếu oxy, mắt tối sầm lại, và một giọng nói trầm ấm vang lên.

"Tiểu Chúc ngoan, không sao rồi." Giọng nói trầm thấp vang vọng bên tai.

Bờ lưng của anh được vỗ nhẹ nhàng, giọng nói khàn khàn an ủi như tiếp thêm sức mạnh, khiến trái tim đã chết lặng của anh bừng lên sức sống.

Là ai?

Gương mặt Sân Chúc tái nhợt, ngón tay run rẩy cố níu lấy luồng nhiệt. Cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể đó, anh cố gắng mở mắt ra. Trong cơn mơ hồ, anh nhìn thấy một bóng dáng cao lớn mờ ảo trước khi chìm vào bóng tối kéo dài.

Khi thế giới thức giấc, bình minh ló rạng, những tia nắng sớm xuyên qua làn mây, tiếng chim ríu rít vang lên.

“Đây là đâu?” Dưới ánh sáng buổi sáng, trong phòng ngủ chính của một biệt thự sang trọng, một thanh niên tóc xoăn nhỏ nhíu mày khó chịu.

[Ký chủ, cuối cùng ngài đã tỉnh lại.] Một quả cầu lông đen bay lơ lửng xuất hiện, vui mừng xen lẫn sự kinh ngạc.

Nhìn thấy quả cầu than đen, ký ức ập đến như pháo hoa nổ tung trước mắt, Sân Chúc chỉ cảm thấy đầu đau như búa bổ. Linh hồn như bị nhét vào một cái máy vắt khô, hình ảnh trận chiến cuối cùng của kiếp trước từng khung hình quay lại trong đầu.

Anh cảm giác mình đã chết, kết liễu cùng với con rồng ác độc kia.

Ngay trước khi hóa thành tro tàn, một quả cầu đen tự xưng là "hệ thống Tấn Giang" xuất hiện, nói rằng anh đã tiêu diệt rồng ác, phá hủy lãnh địa ác quỷ và cứu rỗi cả thế giới, công đức vô lượng, nhưng cơ thể anh đã bị hủy hoại, buộc phải đến một thế giới khác để tái sinh. Vậy là, anh đã được tái sinh?

Nhìn xung quanh căn phòng xa lạ với đèn chùm hiện đại, Sân Chúc mặt không cảm xúc, ngẩn ngơ.

[Đây là thế giới phái sinh từ tiểu thuyết. Linh hồn của ngài quá yếu, thân thể của nhân vật chính có khí âm thuần của U Minh, giúp ngài hồi sinh, cho nên...] Hệ thống kiên nhẫn giải thích, trong đầu vẫn nhớ hình ảnh anh tự thiêu thành ngọn lửa nhỏ khi tiêu diệt rồng.

Khí U Minh? Cơn tức của Sân Chúc bùng lên, khóe miệng đã bắn ra vài tia lửa vàng rực.

Con rồng ác quỷ chính là Ma Vương của U Minh, nghe thấy điều đó là anh muốn phát hỏa.

Hệ thống: [Ký chủ, đừng phun lửa. Nhân vật chính là trụ cột của thế giới, gϊếŧ anh ta thì thế giới này sẽ sụp đổ, và ngài cũng sẽ chết theo.]

Hệ thống lẩm bẩm, rồi đưa cho Sân Chúc một cuốn sách.

Sân Chúc giữ gương mặt lạnh lùng lật qua vài trang, cuối cùng... càng đọc càng mù mờ.

Anh đã xuyên thành một nhân vật trong tiểu thuyết, với thân phận mới là một nàng dâu ngốc của nhà hào môn, là vợ đầu tiên của nhân vật công, vừa mới bị chết đuối hôm qua.

Sân Chúc: “???”

Một thế giới hoàn toàn xa lạ, linh lực biến mất không dấu vết, lại thêm thân cô thế cô, trong khi anh vốn dĩ quen sống cô độc, chưa từng nghĩ đến việc gắn bó với ai.

Tái sinh một đời, Sân Chúc bất ngờ trở thành một kẻ ngốc, lại còn kết hôn.

Cảm giác khó chịu này giống hệt như khi bị con rồng ác độc tỏ tình.

[Ngài nghĩ xem, ngài được thừa kế miễn phí một người bạn đời nhà hào môn còn sống sờ sờ và bất động sản trị giá hàng trăm tỷ. Hãy thử xem ngài có thích không, nếu thích thì giữ lại, nếu không thích thì có thể ly hôn. Thế giới này rất nhiều màu sắc và thú vị, ngài xem thử đi.]

Hệ thống nhanh chóng mở một màn hình nổi, chiếu cảnh đêm hiện đại. Thành phố phồn hoa với dòng xe cộ tấp nập, những ánh đèn neon rực rỡ, những tòa nhà cao tầng san sát nhau, và dòng người đông đúc ngược xuôi trên đường phố.

Những người ăn mặc kỳ lạ đang cười đùa, vui vẻ, tất cả đều toát lên vẻ an ổn và hòa bình.

Quả thật là Sân Chúc chưa bao giờ thấy cảnh đêm ở thành phố.

Ánh mắt Sân Chúc sáng rực, thở gấp: “Đây có phải là chốn Bồng Lai tiên cảnh của thần tiên?”

[Không phải, đây là thế giới mà con người coi trọng khoa học và sống theo pháp luật. Ở đây, mọi người đều bình đẳng và sống yên ổn. Không ai được tùy tiện gây thương vong, nhưng tự vệ chính đáng thì không tính. Vì vậy, hãy sống thật tốt ở đây nhé?] Hệ thống thăm dò.

Sân Chúc im lặng một lúc lâu, rồi gật đầu.

Quá khứ chẳng còn gì đáng tiếc, vậy thì sống lại một lần nữa cũng không phải là điều tồi tệ.

Khi Sân Chúc đồng ý ở lại thế giới nhỏ này, một luồng sức mạnh dịu dàng đổ vào cơ thể anh, làm ấm dần những chi lạnh lẽo. Không kìm được tiếng rên khẽ, anh nhận ra tu vi của mình đã khôi phục được ba phần, cảm thấy hài lòng với hệ thống "Tấn Giang".

Khi kinh mạch linh mạch trong cơ thể được khai thông, mắt Sân Chúc tự nhiên mở ra khả năng nhìn thấu, và anh phát hiện ra những luồng khí đen từ góc tường lan ra, trông rất chướng mắt.

Anh thử thổi ra một ngọn lửa nhỏ, thiêu rụi những uế khí đó trong chốc lát.

Kiếp trước anh là bá chủ của một vùng Đại Hoang, khi ngọn lửa chân chính của anh bùng lên thì có thể khuấy đảo trời đất.