Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Viễn Cổ Thánh Thú Ở Hào Môn [Xuyên Sách]

Chương 6: Thử nghiệm dịch vụ phá thai không đau này

« Chương Trước
Khoan đã!

Phong Thư kinh hãi: "Sư, sư phụ?!!"

Hệ thống: "..." Ký chủ làm người đi.

Phong Thư mất bình tĩnh, khi tỉnh táo lại, cảm thấy có gì đó không đúng trong nhận thức của mình. Ví dụ như, sư phụ có thể phun ra lửa, thật sự là con người sao?

"Sư phụ, ngài... ngài là con người chứ ạ?" Phong Thư lắp bắp.

"Ta không giống sao?" Sân Chúc từ trên cao liếc nhìn xuống, với lễ bái sư đã thực hiện, anh không để ý việc đồ đệ vô lễ.

Nhìn thì giống, nhưng không hành xử như người thường.

"Không không, sư phụ giỏi như tiên, đệ tử thật ngưỡng mộ." Phong Thư lắc đầu lia lịa như cái trống lắc.

Phong Thư thăm dò: "Sư phụ, người có đau bụng không, hay có cần đến bệnh viện không ạ?"

Chắc chắn là tiêu hóa không tốt, phải đi rửa ruột thôi.

"Không đau. Ngươi…" Sân Chúc định nói thì cảm nhận được gì đó, rồi anh từ trong miệng lấy ra một chiếc điện thoại khô ráo, nó đang rung.

Khoan đã, sư phụ ngài có phải đang nhai lại không? Sao lại chuẩn bị nhai tiếp?

Không biết đã xảy ra chuyện gì, đôi lông mày tinh tế của Sân Chúc nhíu lại, đầu lưỡi nhấm nháp lửa: Hửm, sao lại không nghe lời?

Hệ thống nắm bắt suy nghĩ của ký chủ: "Ký chủ, đừng dùng miệng."

Phong Thư hiểu ngay, liếc nhìn thấy trưởng nhóm gọi điện, vội vàng kêu lên: "Sư phụ không được phun lửa!"

"Sư phụ để con làm!" Phong Thư cẩn thận đề nghị.

Sân Chúc nhìn anh ta thật sâu, đưa điện thoại qua, ánh mắt nặng nề theo dõi ‘lễ bái sư’.

Hệ thống: Nhìn xem ký chủ quý trọng đồ của mình thế nào kìa.

Dưới ánh mắt ‘nặng nề’ của sư phụ, Phong Thư cảm thấy rất áp lực, nhanh chóng nghe máy, báo cáo ngắn gọn vài câu rồi vội vàng tắt máy.

Sân Chúc hơi ngạc nhiên, chiếc điện thoại biết nói chuyện.

Anh cầm điện thoại lên bóp một cái, nhưng điện thoại không hề kêu đau như anh mong muốn.

Sân Chúc không vui chút nào, cái đồ hư hỏng này đã nhận chủ rồi.

Phong Thư ngập ngừng: "Sư phụ, lãnh đạo của con vừa giao cho con nhiệm vụ khẩn cấp…"

"Đi đi." Sân Chúc cầm điện thoại, xoay người đi mà không chút lưu luyến.

Sư phụ chẳng thèm quan tâm đến anh ta! Anh ta giống như đã bái nhầm một vị sư giả rồi. Phong Thư buồn bã, cảm giác như có một tấm bông chặn ngang ngực.

Sân Chúc hoàn toàn không biết đồ đệ của mình đang suy nghĩ gì, toàn bộ tâm trí của hắn đang tập trung vào chiếc điện thoại.

"Sư phụ, người đi cùng con được không? Nhiệm vụ này khá khó khăn, con sợ một mình không làm được." Thấy sư phụ đi xa, Phong Thư vội đuổi theo: "Nhân tiện, con sẽ dạy người cách sử dụng điện thoại trên đường đi."

Sân Chúc xoay bước, ngẩng cằm ra hiệu: Đi nào.

Phong Thư: "…"

Con người còn không bằng máy móc.

Cây roi màu đỏ trong tay khá phiền phức, Sân Chúc nhét nó vào không gian khác trước ánh mắt ngơ ngác của Phong Thư, lại một lần nữa không giống con người.

Lần thứ hai nhìn thấy sư phụ nuốt đồ vào miệng, Phong Thư vẫn còn kinh hãi.

"Ngươi không học được đâu." Đồ đệ nhìn quá chăm chú, Sân Chúc liếc anh ta một cái, đây là thiên phú của chủng tộc.

Đa tạ sư phụ ban ân, kỹ năng mắc nghẹn ở cổ họng này, Phong Thư không muốn học.

Đồ đệ thể hiện quá rõ, Sân Chúc hiếm khi tự kiểm điểm, sau đó đưa đầu rồng mà anh đã bẻ ra trước đó cho Phong Thư.

Phong Thư ngạc nhiên, cẩn thận nâng lên bằng cả hai tay, giọng run run: "Đây là…"

"Lễ bái sư." Sân Chúc nói.

Phong Thư vui sướиɠ lật qua lật lại ngắm nghía, cuối cùng đầy băn khoăn và lo lắng hỏi: "Sư phụ, đây là gì ạ, có tác dụng gì không?"

"Đầu rồng." Sân Chúc với ánh mắt từ bi của người lớn nhìn kẻ ngốc: "Công tắc nước."

Phong Thư: "..."

Vậy cái này đúng là một cái vòi nước bình thường mà.

Cùng đồ đệ bước lên một cái hộp đen, thứ quái vật bốn chân này là phương tiện di chuyển, hệ thống đã giới thiệu qua.

Còn tên trộm đang bất tỉnh, Phong Thư không nhẹ tay mà ném hắn ta vào cốp xe.

Ngồi trên ghế mềm mại và thoải mái, Sân Chúc thầm so sánh với chiếc phi thuyền của mình, rồi đi đến kết luận: Người Bồng Lai thật biết hưởng thụ.

Phong Thư cắm thẻ nhận diện vào, chọn chế độ ‘định vị tự động’, sau đó quay sang hỏi vấn đề mà anh ta luôn thắc mắc.

"Sư phụ, người có biết gì về lời nguyền dưới lòng đất không ạ?" Phong Thư lo lắng hỏi.

"Không biết." Sân Chúc thẳng thắn đáp, rồi lạnh lùng nói: "Không biết tên yêu nghiệt phương nào quấy nhiễu tài sản của ta, đợi ta bắt được hắn…"

Nhất định sẽ làm cho hắn đẹp mặt.

Phong Thư đã được đào tạo về tâm lý học, anh ta nhận ra sư phụ đang phẫn nộ thực sự, điều đó làm tan biến mọi nghi ngờ còn sót lại.

Sư phụ trong sạch, Phong Thư an tâm, bắt đầu dạy sư phụ sử dụng điện thoại.

Phong Thư: "Mấy cái này là ứng dụng trên điện thoại, đây là ứng dụng chính thức…"Sân Chúc: "Ép pi pi là cái gì?"

Phong Thư: "…"

Trình độ cơ bản là số không, cũng may là sư phụ tiếp thu rất nhanh, Phong Thư không cần phải giải thích nhiều, cuối cùng cũng thấy nhẹ nhõm.
« Chương Trước