Chương 27: Hạ Uyển sảy thai

"Hắt nước bẩn á?" Triệu Thanh Diệp xua xua tay, lắc đầu: "Con gái nào dám. Nhưng ba à, ba nói như vậy không sợ dì nhỏ tổn thương sao? Dì ấy còn đang mang thai nữa kìa."

Một câu "Dì ấy còn đang mang thai kìa" đã làm cho nội tâm của ông bà Vũ với Vũ Văn Minh dậy sóng.

Vũ Bằng đưa mắt nhìn Hạ Uyển. Hạ Uyển người có hơi run, nhưng sống lưng thẳng đứng. Nhìn dáng vẻ của cô ta, Vũ Bằng liền vắt óc suy nghĩ cách bảo vệ hai mẹ con cô ta.

Bà Vũ nhìn thấy cảnh này, gương mặt bà xám xịt hơn. Ánh mắt bà nhìn về phía Hạ Uyển đầy thống hận, sau đó dời tầm nhìn về cái bụng hơi nhô lên của cô ta. Hạ Uyển cảm nhận được ánh mắt của bà ta, cô ta lập tức đưa tay lên bụng, lùi lại vài bước.

Triệu Thanh Diệp đứng một bên khẽ mỉm cười.

Người ngoài lập tức bàn tán sôi nổi hơn.

"Chao ôi, đúng là cha nào con nấy."

"Vũ thiếu, đây là tiệc vạch chuyện xấu nhà cậu à?"

Nói xong, cậu ta lao về phía cô, muốn đẩy cô ngã xuống đất, nhưng cô nhanh nhẹn né sang bên cạnh. Kết quả cậu ta vồ hụt, cả người nhào về phía Hạ Uyển đứng cạnh, đẩy cô ta ngã một cái rồi đè luôn lên bụng cô ta. Bàn tiệc phía sau bị Hạ Uyển đυ.ng phải, bát đĩa rơi loảng xoảng vỡ tan tành.

Hạ Uyển bị Vũ Văn Minh đè lên, cô ta rên lên đau đớn: "A.. bụng của tôi.. Bụng của tôi đau quá.."

Vũ Văn Minh hoảng hốt đứng dậy, Hạ Uyển nằm phía dưới co người lại ôm lấy bụng, chiếc váy màu vàng giờ đẫm một màu máu đỏ tươi.

Ông Vũ ngay lập tức chạy đến đỡ lấy Hạ Uyển, chửi mắng Vũ Văn Minh: "Thằng súc sinh, mày đang làm gì thế? Tiểu Uyển, em có sao không?"

Vũ Văn Minh tức giận xoay người rời đi. Bà Vũ vẫn sững sờ ở đó.

"Em.. bụng em đau quá.." Hạ Uyển mặt trắng bệch, tay cô ta run run sờ bụng: "Anh, con.. con của chúng ta.."

"Tiểu Uyển, em đừng lo, anh sẽ đưa em tới bệnh viện ngay!" Vũ Bằng bế Hạ Uyển lên, bước nhanh.

"Ông còn dám bế con đàn bà này đi?" Bà Vũ nổi giận, níu lấy tay ông Vũ. "Con ả này thật sự mang nghiệt chủng của ông?"

"Anh.." Hạ Uyển nằm trong lòng ông Vũ khẽ kêu lên. Vũ Bằng liền hất tay của bà Vũ ra, bước nhanh ra ngoài. Bà Vũ và Vũ Văn Minh sững sờ ở đó. Triệu Thanh Diệp mỉm cười, rồi ung dung bước đi.

Bà Vũ quát lên: "Con nhỏ kia, ai cho phép mày đi?"

"Dì à, tiệc tàn rồi, con cũng nên về ổ của con thôi." Cô cười châm biếm. "Dì mắc gì phải giận dữ thế?"

"Là mày, tất cả là do mày! Do mày mà gia đình tao mới trở nên như thế này!" Bà Vũ chỉ vào cô, ra lệnh cho vệ sĩ ở gần đó: "Bắt lấy con nhỏ đó!"

Mấy vệ sĩ lập tức xông lên, Diệp cũng đã thủ sẵn thế; chỉ chờ bọn họ tới cô sẽ đánh bọn họ.

"Diệp, em sao lại gây chuyện ở đây?" Trần Hạo lại đột ngột xuất hiện vào lúc này.

Bà Vũ thực sự rất ngạc nhiên khi thấy Trần Hạo ở đây.

"Tại.. tại sao cậu lại ở đây?"

"Lẽ nào tôi không được đến đây?" Trần Hạo nhìn bà Vũ.

"Dì.. dì không có ý đó." Bà Vũ phất tay cho mấy vệ sĩ kia lui xuống. "Xin lỗi cháu, là dì không chu đáo rồi. Ở đây không tiện tiếp khách, hay chúng ta vào nhà ngồi một lát nhé?"

"Không cần, cửa nhà dì cao lắm, tôi vào không nổi." Trần Hạo lạnh lùng từ chối, rồi anh quay sang nắm lấy tay Diệp, kéo cô đi: "Chúng ta đi thôi."

Bà Vũ nhìn theo bóng hai người đang dần biến mất ở cửa lớn thì tức giận hơn nữa. Bà kêu vệ sĩ chuẩn bị xe, tìm xem bệnh viện Hạ Uyển tới là bệnh viện nào sau đó rời đi.