Chương 36: Mày đang quen một cô gái chứ gì?

Hạ Uyển nhanh chóng bước tới giật cái điện thoại. Hai người phụ nữ vật lộn với nhau, vật qua vật lại, cuối cùng cái điện thoại bị Hạ Uyển hất văng ra ngoài cửa sổ.

Hạ Uyển bị bà Vũ đè lên cạnh cửa sổ, nắm tóc dí đầu lên cạnh cửa sổ: "Con đàn bà này! Sao mày dám!"

Hạ Uyển không hiểu sao khóc lóc đổi giọng: "Chị, xin chị tha cho em, tha cho em!" Nói rồi cô ta còn cố đập đầu vài cái vào cạnh cửa sổ.

Bà Vũ thầm cảm thấy không ổn. Lúc này bước chân ở ngoài hành lang đã rõ ràng hơn, cánh cửa phòng bệnh 'xoạch' một cái, rồi mở ra.

Là Vũ Bằng! Ông ta tại sao lại quay lại sớm như vậy?

Lúc này Vũ Bằng chỉ thấy bà Vũ đang nắm lấy tóc của Hạ Uyển, Hạ Uyển thì đang vô cùng chật vật, trên trán đang nhỏ xuống vài giọt máu đỏ tươi; gương mặt cô ta trắng nhợt, hai tay yếu ớt phản kháng, miệng thì khóc lóc xin tha vô cùng thảm thiết. Thấy vậy lòng muốn bảo vệ của Vũ Bằng lập tức xuất hiện, ông ta tới tát bà Vũ một cái.

"Bà đang làm cái quái gì vậy hả? Tiểu Uyển, em có sao không?" Vũ Bằng đỡ Hạ Uyển nằm xụi lơ bên cạnh cửa sổ lên giường bệnh rồi lại quay sang chửi mắng bà Vũ: "Tôi thấy bà đúng là bị điên rồi!"

"Cảm ơn ba, ngọt lắm ạ!" Minh Ngọc nhai nhai miếng táo ngọt ở trong miệng. "Mẹ, chúng ta đi đến nhà bà ngoại thôi!"

"Ừ, đi thôi ha."

* * *

Trần Hạo đã đến công ti làm việc, và anh đang ngồi họp công ti. Lúc này điện thoại anh bất chợt reo lên.

"Reeng~!"

Chậc, lại quên tắt chuông rồi. Trần Hạo liếc nhìn màn hình điện thoại định tắt nhưng thấy đó là số điện thoại của mẹ anh gọi tới, nên anh rất ngạc nhiên.

Không khí trong phòng họp đang vô cùng căng thẳng. Tiếng chuông điện thoại của Trần Hạo reo lên lại làm cho mọi người thở phào nhẹ nhõm.

"Tan họp!" Trần Hạo nói với những người trong buổi họp: "Viết báo cáo tổng kết rồi nộp lại cho tôi."

"Vâng, thưa tổng giám đốc." Mọi người nhanh chóng đi ra ngoài. Chờ mọi người ra ngoài hết, lúc này Trần Hạo mới bắt máy.

"Alo, mẹ, có chuyện gì sao?"

"Ai yo cái thằng này, mẹ vừa gọi cho mày mà đã nghe câu 'Mẹ, có chuyện gì sao?' là sao hả? Mày làm như mỗi lần mẹ gọi cho mày là phải có chuyện ấy!"

"Thì đúng rồi còn gì." Trần Hạo thản nhiên thừa nhận. "Chẳng phải lúc nào cũng thế sao?"

"Mày.. Thôi được rồi. Mẹ nghe A Ngọc với A Di nói rồi, mày đang quen một cô gái chứ gì? Cuối tuần mày dẫn cô ấy về đây cho mẹ gặp mặt."

"Chuyện này làm sao gấp gáp được, mẹ cứ từ từ."

"Con nhà người ta còn chưa đồng ý quen mày chứ gì, haha, mẹ biết thừa. Với cái mặt lạnh thêm cái tính của mày, mẹ mày còn chịu không nổi thì con gái nhà người ta sao lại tự làm khổ mình chứ?"

" Mẹ, rốt cuộc mẹ gọi là để chê bai con đấy à?"

"Ừ, ngoài ra mẹ mày còn muốn gặp cô gái đó nữa, để xem con bé xui xẻo thế nào mà lại bị mày ngắm trúng."

"" Trần Hạo im lặng tỏ vẻ 'Tôi đã quen với sự phũ phàng của mẹ tôi'..