Chương 57: Tủ quần áo?

Lâm Vân Du ngồi trên ghế, không ngừng mong chờ Tiêu Thanh Diệp ra ngoài. Không biết em ấy mà mặc kiểu váy đó sẽ như thế nào nhỉ..

À quên chưa nói, thực ra, Lâm Vân Du ngoài tính cách trẻ con, năng động lại còn có thêm một sở thích lạ lùng: Chính là 'Cuồng ép người ta thay quần áo'!

Đây cũng là một trong những lí do mà Lâm Vân Du bị Tiêu Ngọc Phương 'đưa' ra nước ngoài học. Để lật lại xem 'thành tích' đáng nhớ mà cô nàng để lại là gì nào!

Đầu tiên, năm 2 trung học cô đã có sở thích này. Lâm Vân Du hồi đó cứ nằng nặc đòi mẹ cho ở kí túc xá. Lúc đó cha Lâm Vân Du - Lâm Phong rất cưng chiều con gái nên không muốn cho con gái đi nhưng vì không chịu nổi cảnh con gái khóc sướt mướt đòi ở kí túc, ông đành để Lâm Vân Du ở đó.

Lâm Vân Du đến ở kí túc cùng vài bạn nữ, mỗi tuần là lại đưa mấy bạn nữ đó tới trung tâm đi mua một đống quần áo đưa cho những bạn nữ đó mặc, nhưng không mua được bộ nào mà cô ấy ưng ý.

Không đẹp? Thay!

Không hợp tông màu da? Thay!

Ngắn quá? Thay!

"Không.. không có gì!" Lâm Vân Du lắc đầu nguầy nguậy, chợt cô nảy ra ý tưởng gì đó, cô kéo Diệp đi ngay lập tức. "Đi thôi, tính tiền rồi chị dẫn em tới thiên đường mua sắm!"

Tiêu Thanh Diệp bị kéo đi mà chẳng hiểu mô tê gì. Chẳng lẽ đây không phải là khu mua sắm hay sao?

Sự thật chứng minh suy nghĩ của cô là đúng, nhưng thiên đường mua sắm mà Lâm Vân Du nói là ở các tầng trên.

Đi hết mấy tầng rồi mà Lâm Vân Du vẫn chưa chịu kết thúc mua sắm. Dường như không cái nào là Vân Du không thích, nhưng lại chẳng cái nào hợp ý Thanh Diệp cả. Vì người mẫu hoàn hảo mình tìm kiếm bấy lâu nay mới có một người nên Lâm Vân Du rất vui vẻ chiều theo ý Diệp.

Hết buổi chiều, hai người chán nản chở nhau về nhà mà không có thêm bất cứ một bộ quần áo nào. Nhưng khi về đến nhà rồi Diệp mới phát hiện sự thảm khốc đằng sau vẻ ung dung của một kẻ cuồng thay đồ như Lâm Vân Du.

Chẳng là lúc Tiêu Thanh Diệp lên phòng Lâm Vân Du định lên giường nằm nghỉ một chút thì vô tình chạm phải chỗ nào đó trên giường làm cho bức tường mở ra.

Hình ảnh chói mắt của vô vàn bộ đồ đầy đủ màu sắc đập vào mắt Thanh Diệp. Số quần áo này..

"Tiểu Diệp Tử? Em ở trong này à?" Lâm Vân Du thò đầu vào cửa. "A, em mở tủ quần áo ra rồi sao?"

Tủ quần áo?

Khóe miệng Diệp hơi giật giật. Chị gái của em ơi.. Chị chắc chắn.. đây là cái tủ chứ?

Đây là cái trung tâm mua sắm thu nhỏ thì có!

"Ngạc nhiên không?" Lâm Vân Du bước vào, vẻ mặt cực kì tâm đắc với chiến lợi phẩm của mình: "Toàn bộ là của chị hết đấy. Sau này mỗi ngày chị cho em một bộ.. Không, chị cho em tất cả luôn! Sau này phải mặc hết cho chị xem!"

"Mặc hết?" Thanh Diệp nâng giọng lên hơi cao. "Làm sao có thể.."

"Không sao, cùng lắm mỗi ngày một bộ. Kiểu gì nó không hết, đúng không?" Lâm Vân Du khép cánh cửa 'tủ quần áo' lại. "Giờ ta nên bắt đầu từ bộ nào nhỉ?"

Tiêu Thanh Diệp nuốt nước miếng, cô nhìn kĩ bên trong cái 'tủ' của Lâm Vân Du.

Bên trái là hàng trăm cái quần, chân váy được treo đàng hoàng trên từng giá đồ. Bên phải là hàng nghìn loại áo trong và áo khoác. Trước mặt là vô số đôi giày dép bày trên các kệ; các kiểu dáng mũ, phụ kiện khác nhau được bố trí hợp lí trên tường.

Trên trần nhà còn có thêm.. những cái kệ treo đựng đồ thiết kế?

Tiêu Thanh Diệp lúc này thật sự rất sợ cô chị họ này của cô, cô thừa nhận!