Chương 1

Tôi xuyên không.

Khung cảnh trước mắt vô cùng kinh khủng, mấy tên xã hội đen vừa mới sống mái với nhau nhau một trận xong, trên mặt đất để lại một mớ hỗn loạn.

Mà tôi, chính là một trong những bia đỡ đạn vô danh đã chết trong trận chiến này.

Quỷ mới biết tôi không cam lòng thế nào!

Sống gần ba mươi năm rồi mà tay của đàn ông còn chưa được sờ.

Khó lắm mới xuyên không qua.

Vậy mà lại sắp phải chết?

Thôi, chết thì phải chết rồi, không bằng thực hiện một ước mơ nhỏ nhoi mà tôi hằng ấp ủ bấy lâu nay,

Nghĩ vậy, tôi tập trung nhìn thẳng vào trung tâm của cuộc ẩu đả.

Một người đàn ông vô cùng đẹp trai đang ngồi trên xe lăn.

Tôi chưa bao giờ thấy người nào đẹp trai như vậy, vô cùng hợp gu thẩm mỹ của tôi, còn đeo một chiếc kính không gọng trên cánh mũi.

Chọn anh ta đi.

Tôi hít một hơi, vừa lăn vừa bò đến bên cạnh anh ta.

Người đàn ông không thể bước đi, chỉ có thể dùng ánh mắt thâm trầm nhìn chằm chằm tôi.

Tôi bước đến nâng mặt hắn lên.

Hôn một cái bẹp xuống.

Da của anh ta rất đẹp.

Vừa mịn màng vừa trắng trẻo.

Ban đầu người đàn ông còn chưa kịp phản ứng.

Tôi dứt khoát ngồi lên người anh ta, vừa hôn vừa sờ.

Chỉ một lúc sau, tôi lập tức cảm nhận được toàn bộ cơ thể của anh ta trở nên nóng bỏng thông qua lớp âu phục.

“Cô đang làm gì vậy?” Anh ta rít từng chữ qua kẽ răng.

“Chết vì gái là cái chết tê tái.”

Tôi vừa nói vừa với tay vào áo anh ta.

Đúng là trông thì gầy nhưng bên trong vẫn có cơ bắp đàng hoàng.

Cơ mà có cái gì cứ cộm cộm….

Tôi trợn to mắt, mặc dù xấu hổ nhưng tôi thực sự nhìn thấy sự ngạc nhiên trên khuôn mặt anh ta.

Anh nhìn tôi trầm ngâm.

Đúng lúc này, một nhóm người mặc đồ đen lao tới:

“Bảo vệ sếp Tạ!”

Sếp Tạ?

Tôi nhớ ra rồi!

Đại ca xã hội đen Tạ Thế Kỳ!

Là trùm phản diện trong bộ truyện tôi từng đọc!

Chân hắn có tật nên dẫn đến tâm lý biếи ŧɦái, thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn.

Hắn làm đủ mọi chuyện xấu, còn thích tra tấn người khác.

Nhưng mà hắn ác như vậy cũng là có nguyện nhân.

Trong truyện, vì “lý do khó nói” mà hắn không thể quan hệ.

Tôi nhìn xuống phía dưới, ừ…..

Trông thế này là có bệnh không?

Ánh mắt của tôi có vẻ đã đυ.ng phải lòng tự ái của Tạ Thế Kỳ.

Hắn híp mắt: “Đưa cô ta đi.”

Tôi sợ tới mức ho ra một ngụm máu.

Không! Tôi sắp chết tới nơi rồi! Không cần ngài phải động thủ đâu!

Bởi vì ham muốn được chết quá mãnh liệt.