Chương 10

Vệ Lạc cúi đầu nhìn bóng mình, thầm nghĩ: xem ra phải chú ý phơi nắng nhiều hơn. Chẳng trách tục ngữ nói: một cái trắng che ba cái xấu, bộ dạng hiện nay so với vừa rồi thật khác xa.

Ngắm nghía khuôn mặt một hồi, Vệ Lạc mặc nam bào vào. Nam bào màu xanh, vừa lớn vừa dài, rõ ràng là áo của đại hán áo gai. Sau khi Vệ Lạc mặc vào, tựa như là một đứa bé mặc áo người lớn.

Tìm một lúc trong rừng cây, Vệ Lạc kiếm được một thanh kiếm gãy nửa. Dùng nó cắt ngắn áo bào đi một ít, vạt áo bên dưới cũng làm như thế, trên lại dùng nút thắt buộc chặt. Mặc dù cắt tới cắt lui khiến bào phục đẹp đẽ trở thành quần áo tên ăn mày, nhưng cuối cùng cũng vừa người nàng. Vệ Lạc thay xong, xem trên mặt nước đã iện rõ một thiếu niên mười ba mười bốn tuổi. Chỉ là mặt mày ngũ quan nhìn kỹ lại có vài phần xinh đẹp nho nhã, hàm xúc động lòng người.

Vệ Lạc nhìn nhìn, mày chậm rãi nhướng lên, nàng thầm nghĩ: nay ở thời đại hỗn loạn, tuyệt đối không thể để người khác biết mình là nữ tử. Không được, dọc đường mình phải lĩnh hội thuật dịch dung này nhiều hơn, tìm thêm tài liệu, cần phải che giấu cho tốt khuôn mặt cũ mới được.

Trời sinh tính Vệ Lạc cẩn thận, ngay khi nàng thay bộ nam bào cũng đã đem ngoại bào và trung y đang mặc trên người cởi ra xé bỏ. Chỉ là chân nàng vẫn còn mang đôi giày thêu cũ đẹp đẽ quý giá, có khảm cả ngọc. Đôi giày này kì thực nhìn rất được, dù sao Vệ Lạc cũng không biết cách làm giày rơm, muốn đổi cũng không đổi được.

Song cái áo khoác ngoài cũng đủ dài để che hoàn toàn hai chân. Từ hình ảnh trên mặt nước nhìn ở góc độ nào cũng rõ là một thiếu niên nghèo khổ mà thôi.

Vệ Lạc mang lại giày khảm ngọc, đồng thời cất kỹ tiền, xoay người đi lên quan đạo.

Nàng đi theo hướng tới nơi mà đoàn sứ bị cướp gϊếŧ. Thân thể này rất yếu, lại còn được nuông chiều từ bé, nên chỉ ba dặm ( 1 dặm=1/2 km) đường mà Vệ Lạc phải mất hơn nửa canh giờ.

Hiện trường sớm đã bị người Sở dọn dẹp, ngay cả thi thể xe ngựa cũng mang đi. Thảo nguyên rộng lớn, nếu không có vết máu trên mấy tảng đá lớn, còn có các đoạn kiếm bị gãy thì chắc cũng không có người nào nhận ra được hôm nay có một vụ thảm án xảy ra ở đây.

Vệ Lạc lẳng lặng đi qua bụi cỏ loang lổ vết máu, một luồng đau khổ chua xót không biết làm sao quẩn quanh lòng nàng. Đi không tới năm mươi bước, Vệ Lạc bị mùi máu tươi hun sặc mà phải xoay người rời khỏi. Vốn dĩ nàng còn trông cậy nơi này còn rơi lại vàng bạc ngọc sức gì đó, nhưng giờ hết thảy đã được quét tước quá mức sạch sẽ, nàng cũng không phí công nữa.