Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Việt Cơ

Chương 19

« Chương TrướcChương Tiếp »
Thuật dịch dung này có tác dụng!

Hoá ra trên đời này có thuật dịch dung thật!

Vệ Lạc rất vui sướиɠ.

Trên thẻ tre có ghi năm phương pháp, hiện tại nàng đã học ba, nghĩ đến sau này học xong hết, nhất địch nàng có thể thay đổi dung mạo của mình một cách hoàn hảo.

Một ngày này mặt trời vẫn treo cao trên không, sáng choang chói mắt.

Tuy nắng không gắt nhưng da thịt non mềm của Vệ Lạc cũng không chịu nổi, thế là sau một ngày, toàn bộ gương mặt và tay chân lộ ra ngoài của nàng đều đỏ au.

Nàng đi đến khi mặt trời về Tây thì phía trước quả nhiên xuất hiện một thôn xóm. Thôn này rất lớn, nằm rải rác giữa rặng núi, liếc mắt trông ra đều là mái tranh. Từ rất xa Vệ Lạc đã nghe được tiếng nô đùa của bọn trẻ trong thôn truyền đến, còn nhìn thấy từng đợt khói bếp.

Thấy từng đợt khói bếp lượn lờ như thế, Vệ Lạc nuốt ực nước miếng hai cái, dưới chân tăng tốc.

Thân thể này của Vệ Lạc quá yếu kém, đi đường rất chậm, khi nàng đến ngoài thôn thi mặt trời đã lặn vào chân trời, một tầng sương dâng lên trong không trung.

Sự xuất hiện của Vệ Lạc khiến những người trong thôn đang qua lại thỉnh thoảng ngó xem. Có điều không giống với lúc trước, mặc kệ là người lớn hay trẻ nhỏ thấy nàng cũng đều rất bình tĩnh, xem ra người trong thôn này thường xuyên gặp phải khách lạ.

Quả nhiên, lúc Vệ Lạc đi vài bước tới trước mặt một lão phụ lưng còng mặt thô đen đầy nếp nhăn yêu cầu đổi đạo tệ lấy thực ăn, ông ta liền sảng khoái đáp ứng, cũng an trí cho nàng ở lại nhà đứa con cách vách.

Vào ban đêm, Vệ Lạc ngủ trên giường gỗ trong phòng. Giường gỗ trải cỏ khô thật dày, lấy vải bố làm đệm, da thú làm chăn. Chăn thô mà dày, mang theo mùi Vệ Lạc rất không quen, đã vài lần Vệ Lạc vứt tấm da thú qua một bên, cuối cùng lại lạnh phải đắp lên.

Tuy thế nhưng một tối này Vệ Lạc thực sự ngủ rất ngon, thần kinh lo lắng hãi hùng hai đêm của nàng rốt cục được một đêm hoàn toàn thả lỏng.

Ngày hôm sau, lúc Vệ Lạc đưa ra năm đao tệ đưa cho lão nông trung niên khoảng chừng ba mươi tuổi kia lại bị ông cự tuyệt. Người này chắp hai tay đầy nốt chai thật dày do kiếm sống, thật thà nói: "một đêm ở lại mà thôi, làm sao lại lấy tiền của khách nhân được? Không được không được."

Ông vừa luôn miệng "không được" vừa lắc đầu liên tục, làm Vệ Lạc chần chờ một lúc rồi không thể không cất đao tệ đi. Lúc nàng rời đi, vốn muốn tìm lão phụ kia trả thêm tiền, nào biết tìm một hồi cũng không thấy đâu, mấy người láng giềng biết nàng muốn tìm ông ta trả thù lao thì đều lắc đầu liên tục: "Nào có đạo lý cho người ngủ một đêm đã lấy tiền?"
« Chương TrướcChương Tiếp »