Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Việt Cơ

Chương 20

« Chương TrướcChương Tiếp »
Rơi vào đường cùng, Vệ Lạc đành cất kỹ đao tệ, sau khi cảm tạ bọn họ lại bước lên quan đạo. Nàng đi được rất xa mà vẫn còn nghe thấy từ phía sau truyền đến từng đợt bàn tán: "Tiểu ca rất khách khí."

"Ôi chao, chớ không phải là quý nhân biết chữ sao?"

"Đa lễ như vậy, ắt là hiền khách!"

Vệ Lạc nghe họ bàn tán như thế, lắc đầu cười. Nàng phát hiện tâm mình đã bình tĩnh lại rất nhiều, cũng không ghét hay e ngại thời đại xa lạ này nữa.

Vệ Lạc đã biết được cứ cách mấy chục dặm phía trước sẽ có thôn xóm, nơi này thuộc về nước Sở. Toà thành phía trước là thành lớn, gọi là thành Ngật, đi qua thành Ngật là nước Tấn. Về phần nước Sở, nước Tấn có Đại vương gọi là gì, có nước Tần hay không, người trong thôn cũng không rõ.

Vệ Lạc đều tập trung tinh thần vào thuật dịch dung, thời gian trôi qua rất nhanh, trong nháy mắt tám ngày đã qua, Vệ Lạc phỏng chừng nàng cách thành Ngật còn ba bốn ngày đường, vừa nghĩ tới có thể tạm thời yên ổn, tâm Vệ Lạc liền hơi xúc động.

Bây giờ Vệ Lạc lộ ra ngoài là làn da phơi nắng đen sì, thuật dịch dung cũng đã nắm rõ gần hết, phương pháp dịch dung thứ năm là loại lâu dài, gặp nước cũng không đổi.

Khuôn mặt sau khi dịch dung cũng đã không còn xinh đẹp động lòng người nữa. Hiện tại toàn thân nàng từ trên xuống dưới đều giống với một thiếu niên tầm thường, chỉ có cặp con ngươi tối đen kia là trong trẻo, tao nhã.

Một ngày này, từ rất sớm Vệ Lạc đã lên quan đạo, hiện tại nàng đã học được thuật dịch dung, thân thể yếu đuối này cũng đã hơi quen đi đường, do đó nàng muốn mỗi ngày đi nhiều thêm một ít, tận lực sớm vào trong thành Ngật.

Vệ Lạc đi một chút lại ngừng, rốt cuộc lúc đi được bốn mươi dặm đường, mặt trời đã dần dần lặn xuống, mà Vệ Lạc lại bị bao vây bởi một vùng rừng cây mênh mông, ngẩng đầu nhìn lại, hai bên quan đạo chỉ còn màu xanh biếc bao la vô hạn của cây cối, trông thế nào cũng không thấy ranh giới, ít nhất cũng phải hai mươi dặm.

Không hay rồi! Buổi tối hôm nay làm sao mà ăn ngủ đây? Chẳng lẽ lại ở trong rừng?

Trong lòng Vệ Lạc hốt hoảng, có điều nàng quá mức mệt mỏi, dưới chân cũng không còn lực. Liên tục mấy ngày chỉ ăn chút đậu nành, ăn không đủ no lại chẳng cơm gạo gì nên mới xuất hiện hậu quả như bây giờ, Vệ Lạc chỉ cảm thấy cả người đều yếu ớt đến hốt hoảng, trong bụng thiếu một luồng khí nóng, cho dù đã nghỉ ngơi, cả người cùng chân cũng không còn lực.
« Chương TrướcChương Tiếp »