Chương 22

Hai mắt Vệ Lạc mới chỉ nhìn mà mặt đã tái nhợt, lại sợ hãi lui thêm hai bước.

Sau một lúc gã râu quai nón xuôi ngược đánh giá Vệ Lạc thì nở nụ cười: "Các huynh đệ mời xem, tiểu nhi này tuy yếu đuối, nhưng ánh mắt lại trong vắt không giống người thường." Dừng một chút, gã cười ha hả, cao giọng nói: "Quan trọng nhất là, vừa rồi nó mới thấy chúng ta cưỡi trâu mà đi, vẻ mặt không phải sợ hãi như người thường, mà là buồn cười! Có thể thấy xưa nay nó đã xem quý nhân cưỡi ngựa thành quen. Ta dám khẳng định, tiểu nhi này lai lịch bất phàm, hành trang phía sau nó tất có vật quý!"

Thì ra là thế!

Trong tiếng tán thưởng bừng tỉnh đại ngộ, sắc mặt Vệ Lạc lại trắng bệch, lần đầu tiên nàng phát hiện rằng mình cảnh giác còn chưa đủ, còn lâu mới đủ!

Lúc này Vệ Lạc lại không hề sợ hãi, mặt dù đã trắng bệch, dưới chân lại không lui về sau nữa, giương mắt nhìn về những hán tử, chắp tay trước ngực nói: "Vị đại ca này nhãn lực thật tốt!"

Giọng nàng trong sáng, không có tý run rẩy nào khiến các đại hán đều cả kinh, một đám quay đầu nhìn Vệ Lạc.

Vệ Lạc thán phục nhìn gã râu quai nón, cao giọng nói: "Đúng như lời đại ca, tiểu đệ quả thực là người Việt, gia cảnh cũng khá giả." Vệ Lạc biết, chính giọng nói của mình cũng mang khẩu âm người nước Việt, bởi vậy mặt này không thể nói dối.

Dừng một chút, Vệ Lạc tiếp tục: "Từ nhỏ tiểu đệ đã hâm mộ các du hiệp sĩ mang bội kiếm đi khắp ngàn dặm, bèn gạt người nhà, đi theo một đội nhân mã rời gia quốc, aiz! Nào biết đâu rằng vừa vào biên cảnh Sở quốc đã gặp đạo tặc, tài vật đều bị cướp, mọi người ngại tiểu đệ yếu ớt liên luỵ nên mới vứt tiểu đệ như thế này đây. Aiz!"

Vệ Lạc nặng nề thở dài một tiếng, trong lúc mọi người còn đang kinh ngạc, vô cùng sảng khoái cởi hành trang phía sau xuống, hai tay nâng lên cung kính đặt trên mặt đất phía trước các đại hán. Quẳng được gánh nặng này, nàng nhanh nhẹn cởi miệng hành trang, để lộ ra bên trong là giày rơm và hơn trăm miếng tiền.

Khi nhìn đến tiền trong hành trang cùng miếng ngọc nàng đã tháo từ đôi giày thêu xuống, các đại hán đều tỏ ra thất vọng.

Khoé mắt Vệ Lạc quét qua biểu tình thất vọng cùng bất mãn của họ, còn có sát khí giăng khắp mặt như cũ, tiếp tục cúi đầu, còn lấy thêm mười mấy miếng tiền trong hai túi áo ra, thành thật mà đặt toàn bộ lên hành trang đang mở, sau đó đứng thẳng dậy, hai tay vỗ vỗ ống tay áo để cho mọi người nghe thấy, trong đó đã không còn tiếng tiền vang lên nữa.