Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Việt Cơ

Chương 23

« Chương TrướcChương Tiếp »
Làm xong mấy động tác này, Vệ Lạc lùi về phía sau vài bước, cung kính nói: "Các vị ca ca, những thứ này đều là ít của cải cuối cùng của tiếu đệ sau khi bỏ nhà xa quê ( nguyên văn là "khí quốc ly hương"), bây giờ đặc biệt dâng tặng các vị ca ca."

Nàng thốt ra lời này giọng nói trong thanh thuý có chút hơi khàn, vẻ mặt lại thật sự cung kính, khiến người ta có thiện cảm rất nhiều. Đặc biệt khi nói đến bốn chữ "bỏ nhà xa quê" còn hơi nghẹn ngào, thật sự làm người nghe khó có thể không thương hại.

Lúc này Vệ Lạc thật sự có chút may mắn, hiển nhiên những người này chướng mắt nàng ít tiền, cũng đồng cảm với nhau, không những buông tha nàng còn chẳng lấy đi số tiền nữa.

Gã râu quai nón nhìn chằm chằm hành trang một hồi, rồi lại nhìn xuôi ngược Vệ Lạc vài lần, thình lình quát lên: "Cầm lấy nó, chúng ta đi!"

"Dạ!"

Vào lúc một đại hán phóng người xuống cầm lấy hành trang, gã râu quai nón liếc Vệ Lạc một cái, nói: "Tiểu nhi ngươi cũng có tài ăn nói! Xem như ngươi thức thời, hôm nay gia chỉ thu tiền, tha cho cái mạng nhỏ của ngươi. Các huynh đệ, chúng ta đi -"

"Đi!"

Trâu chạy, tro bụi đập vào mặt, mãi đến khi bọn chúng đi xa, hai chân Vệ Lạc mới mềm nhũn, ngã bệt mông xuống đất.

Duỗi tay áo lau mồ hôi lạnh trên trán, Vệ Lạc thò tay sờ sờ mấy chục miếng tiền cuối cùng mình cột vào hai chân, thầm nghĩ: may là mình suy nghĩ chu đáo.

Nháy mắt nàng lại muốn nói: ngần này tiền, chỉ có thể đủ ăn dùng trong hơn mười ngày tới, hiện tại muốn làm ăn nhỏ cũng chẳng có vốn, làm sao mới tốt đây?

Một phen gây sức ép như vậy, mặt trời đã chìm về phía Tây, chỉ còn lại những vệt nắng rơi rớt xuyên qua tầng mây, xuyên qua tầng tầng rừng cây, chiếu rọi lên người Vệ Lạc, lên mặt đường quan đạo đầy bụi vàng phía sau.

Vệ Lạc nhặt lên một nhánh cây ven đường dùng làm quải trượng chống đất, từng bước đi về phía trước.

Thời gian trôi qua như bay, nhưng phía trước Vệ Lạc vẫn là cây cối dày đặc, không gặp bất cứ ngôi nhà nào, sắc trời đã tối, mặt trời đã khuất sau đường chân trời. Trong rừng cây, trên quan đạo đều ngập trong sương đêm.

Một đêm này, tiếng côn trùng động vật kêu vô cùng chói tai, vô cùng thê lương.

Trên người Vệ Lạc tê rần, dưới chân lại nhanh hơn một chút. Đáng tiếc sức lực của nàng quá kém, động tác tuy là nói vậy, chẳng qua chỉ chuyển từ con sên đi thành con kiến đi mà thôi.
« Chương TrướcChương Tiếp »