Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Việt Cơ

Chương 24

« Chương TrướcChương Tiếp »
Thời gian từng chút từng chút trôi qua, bất tri bất giác luồng ánh sáng cuối cùng trên bầu trời đã biến mất. Dần dần, đã thấy trăng rằm bàng bạc treo trên đỉnh trời, sáng tỏ.

Vệ Lạc ngẩng đầu nhìn trăng, nhìn hình ảnh mờ nhạt trong ánh trăng, càng nhìn, tinh thần nàng càng bay xa, trở về mấy năm trước, khi nàng hãy còn là một cô gái nhỏ, còn ao ước được bay lên cung hằng để xem hình ảnh này có phải chính là cây hoa quế hay không. Dần dần, Vệ Lạc phát hiện thế mà mình lại vừa đi vừa nhìn ánh trăng, đến lúc này tiếng côn trùng thú vật kêu vang đã không còn đáng sợ nữa.

Đang lúc Vệ Lạc nhìn trăng sáng đi vào cõi tiên ngàn dặm, một hồi tiếng vó ngựa ầm ĩ lại mơ hồ truyền tới.

Lại có người đến?

Vệ Lạc nói không ra là vui hay sợ, nàng vội vàng quay đầu nhìn lại.

Rất xa trên quan đạo bị rừng cây che mất, một loạt ánh lửa uốn lượn như rắn chiếu vào mắt nàng!

Ánh lửa kéo dài vài dặm, xuyên thấu từng chút qua tán cây rừng, mỗi lần gió thổi qua, một hồi tiếng người nói lớn huyên náo mơ hồ truyền vào tai nàng. Vệ Lạc nheo mắt nhìn, phát hiện đội ngũ kia đi cũng không mau.

Thật tốt quá!

Xem ra đang đi tới là một đội ngũ rất lớn, hơn nữa chắc chắn không phải là cường đạo, bởi vì đội ngũ của bọn chúng sẽ không khổng lồ, hành động thong thả như vậy.

Mặt mày Vệ Lạc hớn hở nhìn chỗ ánh lửa kia, vui mừng nghĩ thầm: đội ngũ nhiều người hoành tráng thế này, nếu ta có thể đi cùng bọn họ thì tối nay sẽ không cần sợ nữa.

Trong lòng Vệ Lạc chờ mong, dứt khoát không đi về phía trước nữa. Nàng đến một bên quan đạo, tìm một tảng đá ngồi xuống. Vừa ngồi, Vệ Lạc liền quay đầu nhìn ra phía sau: rừng cây tối như mực, lạnh buốt, cứ cảm giác có cái gì đó sắp nhảy xổ ra, bổ nhào vào lưng nàng cắn một cái.

Càng nghĩ Vệ Lạc càng sợ, bèn dịch tảng đá ra giữa đường ngồi. Quả nhiên, sau một hồi tâm lý đã ổn định.

Đoàn xe ngày càng gần, dần dần, âm thanh rền rĩ truyền không dứt bên tai, trong những âm thanh ồn áo ấy, có tiếng xe ngựa chuyển động, tiếng người quát thét, nói cười, còn có tiếng trâu ngựa hí dài, rất náo nhiệt.

Đoàn xe càng tới gần thì hai mắt Vệ Lạc càng sáng ngời.

Dần dần, đoàn xe đi tới chỗ quan đạo nàng đang ngồi, cả một đoàn xe lớn uốn lượn như hoả long hiện rõ trước mắt nàng.

Vệ Lạc ngẩng đầu, lén hít một hơi, cảm khái: nhìn ánh lửa này thì đội xe ít nhất cũng phài dài hai ba dặm, không biết là đội ngũ gì mà nhiều người như vậy?
« Chương TrướcChương Tiếp »