Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Việt Cơ

Chương 26

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chỉ trong chốc lát, một giọng nói thiếu niên từ đoàn xe truyền đến: "Lâu đại ca, người nào thế?"

Kỵ sĩ tên Lâu đại ca nghe vậy phất phất tay ra sau, cao giọng nói: "Chỉ độc một tiểu nhi gầy yếu thôi."

Mắt thấy hắn sắp rời đi, hai tay Vệ Lạc vội vàng thi lễ hết sức, cao giọng nói: "Lâu đại ca, đêm khuya vắng vẻ, sói hổ đều có, mong đại ca thu lưu tiểu nhân."

Nói một hơi tới đây, nàng nhìn về phía thân hình đã dừng lại một chút của Lâu đại ca, bèn mở miệng oang oang: "Tiểu nhân biết chữ, tính được sổ sách, xuất thân hiền lương, hiện giờ chỉ cầu một chỗ dung thân, để không tới mức thân sa miệng thú, xin Lâu đại ca rủ lòng từ bi." Nàng nói chậm rãi, giọng trong sáng mà dễ nghe, tiếng là xin giúp đỡ nhưng cẩn thận quan sát cử chỉ khuôn mặt nàng đều không thấy chút hèn mọn nào.

Lâu đại ca kia không khỏi kéo ngựa lại, quay đầu nghiêm túc nhìn Vệ Lạc.

Đúng lúc này, trong đoàn xe cách ba bốn mươi thước truyền đến một giọng nữ tử mềm mại dễ nghe: "Lâu Cú, tiểu nhi này nói năng văn nhã, cử chỉ hào phóng, xem ra đúng như lời nó nói là người xuất thân hiền lương, ngươi hãy thu nhận nó đi."

Nghe vậy Lâu Cú nhíu mày, hắn lại nghiêm túc đánh giá Vệ Lạc, trong bóng đêm, hai con ngươi Vệ Lạc đen như nước sơn, trong sáng thấu triệt, đánh giá vài lần, Lâu Cú gật đầu nói: "Cũng được."

Câu "cũng được" vừa ra khỏi miệng, Vệ Lạc không khỏi vui mừng thở dài một hơi, thân thể mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã ngồi xuống đất.

Đám người Lâu Cú thu hết vẻ mặt thả lỏng vui mừng của Vệ Lạc vào mắt, như thế họ lại không hoài nghi Vệ Lạc nữa. Vốn thời buổi này cũng không lắm người đa nghi, nếu không thời điểm Vệ Lạc xuất hiện đã rất bất thường, bây giờ bọn họ e cũng không còn lòng nghi ngờ.

Nữ tử đã nói kia vươn đầu từ trong xe ngựa ra, ôn nhu nói: "Tiểu nhi, đến chỗ ta đi."

Vệ Lạc đứng thẳng người, vui mừng đáp: "Dạ." Sau khi đáp ứng, hai mắt nàng lấp lánh nhìn nàng ta, cảm kích thêm một câu: "Tạ cô nương coi trọng."

Nữ tử cười dịu dàng.

Đoàn xe vẫn không dừng lại, sau một lát nói chuyện, đội ngũ vượt lên trước Vệ Lạc năm mươi thước.

Vệ Lạc đi nhanh vài bước đến trước xe ngựa kia, xe ngựa màu đỏ, trên càng xe cắm một cây đuốc đang cháy bập bùng, trong ánh đuốc, khuôn mặt xinh đẹp của nữ tử nọ hiện rõ trước mắt Vệ Lạc: mắt dài mi thanh tú, miệng anh đào nhỏ nhắn, khoé miệng bên trái có một nốt ruồi nhỏ. Xem chừng nàng ta mười tám mười chín tuổi, trên người có mùi hương đặc trưng của nữ nhân. Khi nàng ta chuyển mắt nhìn Vệ Lạc, trong vô tình toát ra nét mê người.
« Chương TrướcChương Tiếp »