Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Việt Cơ

Chương 29

« Chương TrướcChương Tiếp »
Dừng một chút, Vệ Lạc lại tiếp cận một thanh niên hai mươi bốn hai mươi lăm tuổi, ăn mặc phong phanh, mặt tròn thoạt nhìn rất dễ bắt chuyện: "Đại ca chớ trách, xin hỏi ngày thường ở trong đội ngũ này có thể được ngồi xe lừa, ăn cơm không?"

Khi nàng nói tới chữ "cơm" thì không nhịn được nuốt mạnh nước miếng hai cái.

Thanh niên mặt tròn rõ ràng sôi nổi hơn người vừa rồi, hắn thân mật nhếch miệng cười với Vệ Lạc, lộ ra một mồm toàn răng vàng cười hì hì:""Tất nhiên. Bất luận nam nữ, chỉ cần xinh đẹp thì có thể ngồi xe lừa, nếu là xử nữ còn có thể được dùng tơ lụa."

Nghe xong, trong lòng Vệ Lạc "lộp bộp" một cái, cảm giác trước ngực có chút buồn bực. Nàng cười trừ một tiếng, lúng túng hỏi: "Sau đó thì sao? Ngồi xe lừa, được tơ lụa thì làm gì?"

Thanh niên mặt tròn lắc lắc đầu, thở dài: "Tiểu nhi thực sự không biết." Hắn nói tự nhiên: "Được ngồi xe, được tơ lụa tất nhiên lưu lại để sau này dâng tặng quý nhân." Dừng một chút, hắn lại bổ sung: "Nếu bộ dạng cực kỳ xinh đẹp, lại không muốn hầu hạ một quý nhân, có có thể trở thành ca kỹ, vũ nữ".

Thanh niên mặt tròn rõ là hay nói, hắn thấy Vệ Lạc nghe thế hai mắt đều mở to, cười khà khà: "Nghe nói người Việt các ngươi, nam hay nữ đều xinh đẹp tuyệt trần, rất được người quyền quý yêu thích. Tiểu nhi ngươi đến từ nước Việt, thực sự là không biết sao?"

Nghe xong câu hỏi của thanh niên mặt tròn, Vệ Lạc nuốt khan, đúng là không biết đáp lời thế nào cho phải. Nàng cười trừ vài tiếng cho qua.

Thanh niên mặt tròn thấy nàng không đáp, đưa tay chà chà con mắt đang quan sát: "Trời chiều rồi, ôi chán quá, lại phải ăn ngủ ngoài thành."

Dứt lời, hắn quay đầu nhìn xuống đất, lại tiếp tục tiến lên.

Vệ Lạc nhìn trái nhìn phải, gặp mọi người đều có bộ dạng mệt mỏi hết sức. Nghĩ đến cũng phải, mấy người phía trước đều ngồi xe hoặc cưỡi ngựa, bọn họ lại chỉ dựa vào hai chân đuổi kịp, có tinh thần mới là lạ.

Vệ Lạc cúi đầu, vừa đi vừa thầm nghĩ: ngờ nghệch thế nào mà lại vào đoàn ca vũ kỹ, không được, tuy rằng mình đã dịch dung, dù sao cũng là thân nữ tử, sống ở đây quá mức nguy hiểm, xem ra còn phải tìm cơ hội rời đi. Đúng rồi, chỉ cần vừa vào thành Ngật thì mình sẽ đi ngay.

Sau khi nàng quyết định biện pháp thì cũng không còn nghĩ nhiều chuyện này nữa.

Lại nhìn mọi người đang mệt mỏi xung quanh, Vệ Lạc phát hiện mình so với họ có tinh thần hơn nhiều. Nàng ngẩng đầu xem xét phía trước, nghĩ thầm: mấy cô gái mặc tơ lụa ngồi xe lừa này có khi nào lại là xử nữ để làm lễ vật?
« Chương TrướcChương Tiếp »