Chương 5

Mũi thương nhọn sắc bén, sát khí lên cao tận! Lúc này khuôn mặt Vệ Lạc đã trắng không còn huyết sắc, tim nàng ‘thình thịch’ đập loạn, từng tiếng dồn dập, cùng với tiếng tim đập là sự co rút đau đớn. Hơn nữa, con ngươi nàng đã nhanh chóng mở rộng, mở rộng…

Trong mê man hoảng sợ, một ý niệm mơ hồ loé lên trong đầu Vệ Lạc: ‘thân thể này của mình hình như tim không tốt.’ ý niệm này vừa xẹt qua thì Vệ Lạc đã rơi vào một mảnh tối đen.

Lúc này, kiếm khách giáp đồng đã cùng hắc y nhân chém gϊếŧ thành một đoàn. Thân mình Vệ Lạc mềm nhũn, ngã quỵ xuống đất, đầu của nàng ‘phịch’ một tiếng đυ.ng phải càng xe ngựa, chẳng qua chỉ đổi lấy vài ánh mắt bất đắc dĩ cùng thương tiếc.

Trên khuôn mặt tuấn mỹ của công tử Kính Lăng treo một nụ cười nhạt, hắn liếc nhìn Vệ Lạc vừa yếu ớt ngã xuống đất, đến giờ vẫn không nhúc nhích, khinh thường hừ nhẹ một tiếng, dời tầm mắt sang chỗ khác.

Hắc y nhân bất kể thực lực hay nhân số đều hơn xa nhóm kiếm khách mặc giáp đồng. Cùng với vài ánh thương hiện lên, giờ chỉ còn sót lại đại hán rậm râu cũng bị đâm vài chỗ, ngã chết tại trận!

“Công tử, toàn bộ người Việt đã bị gϊếŧ!”

Công tử Kính Lăng chậm rãi chuyển ánh mắt từ những thi thể ngã chết đi qua, gật đầu nói: “Tốt!”

Một hắc y nhân giục ngựa cầm thương chạy tới gần Vệ Lạc, hắn dùng mũi thương chuyển thân thể vẫn không nhúc nhích của Vệ Lạc qua đây, thả người xuống ngựa, tay đặt lên mũi Vệ Lạc rồi quay đầu nói với công tử Kính Lăng: “Công tử, Tứ công chúa nước Việt này bị hù chết, có cần thuộc hạ lại đâm nàng một thương không?”

Công tử Kính Lăng nghe vậy liếc qua Vệ Lạc vẫn đang không nhúc nhích, thản nhiên nói: “Để nàng toàn thây đi, rút lui!”

“Dạ!”

Tiếng vó ngựa vang lên, nhóm hắc y nhân làm nổi lên cuồn cuộn đầy trời bụi mù, chỉ chốc lát đã biến mất phía chân trời.

Dần dần, thái dương bắt đầu chìm về phía Tây, ranh giới mênh mông giữa trời và đất bị nắng chiều nhuốm một sắc đỏ rực rỡ, giữa đường quan đạo mờ mịt bụi, truyền đến tiếng vó ngựa.

Tiếng vó ngựa càng ngày càng gần hơn. Chỉ chốc lát, một đại hán mặc áo gai xuất hiện, hắn cưỡi một con tuấn mã màu xanh, bên hông đeo trường kiếm, chân mang giày rơm. Đại hán này đi đường mệt mỏi, trên mặt có vẻ vội vàng, xiêm y vạt áo còn sót lại vệt máu loang lổ.

Vó ngựa đang gấp gáp, bỗng đại hán khẽ kêu ‘a’, vội vàng quát một tiếng, kéo tuấn mã dừng lại rồi xoay đầu. Chớp mắt, hắn nhìn thấy cả một vùng đất hỗn loạn, tinh kỳ đổ ngã, xe ngựa vỡ vụn, thi thể nằm vất vưởng, những con ngựa của đoàn đi sứ nước Việt hí lên giãy dụa không ngừng.