Chương 7

Hai mắt Vệ Lạc lẳng lặng nhìn đại hán, lắng nghe hắn kể lại. Đôi mắt nàng như nước, bình tĩnh mà ôn hoà, một quý nữ yêu đuối gặp biến cố như thế mà vẫn có biểu hiện trấn định khiến đại hán vừa nói một bên vừa âm thầm kinh ngạc.

Vệ Lạc chờ hắn nói xong thì thấp giọng: “Gϊếŧ ta là công tử Kính Lăng của nước Tấn. Đáng lẽ ta sẽ gả cho hắn. Nhưng thật không ngờ trên đường đưa dâu hắn lại chặn gϊếŧ ta.”

Nghe vậy, đại hán áo gai lâm vào trầm tư.

Vệ Lạc nhìn hắn, nàng vừa mới đến đây, hoàn toàn không biết gì cả, đại hán trước mắt không giống người thường, trong lòng chỉ mong hắn sẽ cho mình biện pháp hay ít nhất là một ý kiến.

Trong lúc Vệ Lạc đang chờ mong, đại hán trầm ngâm nói: “Nếu như thế, công chúa không thể hành động thiếu suy nghĩ được, càng không có khả năng quay về.”

“Vì sao?”

“Trước khi gả qua nước Tấn công chúa chưa từng nghe qua?”

Trong lòng Vệ Lạc đột nhiên nhảy dựng, nàng chỉ là hàng giả, hoàn toàn không biết gì về thân thể này cả, làm sao mà nghe qua được gì?

Đại hán áo gai thấy nét mặt của Vệ Lạc có vẻ không được tự nhiên, thầm nghĩ: “Dù sao cô công chúa này cũng chỉ là nữ tử khuê các, kiến thức hạn hẹp cũng là chuyện bình thường.”

Nghĩ đến đây, hắn tiếp tục nói:” Việt Tấn vốn là kẻ thù từ lâu, chuyện liên hôn lần này rất không tầm thường.” Hắn dừng một chút, cân nhắc một lúc rồi nói thêm:” Thần phiêu dạt khắp nơi, đối với chuyện này cũng chỉ nghe được một ít, không thể nói ra là công chúa có thể hiểu ngay. Có điều “không khích lai phong” (không có lửa thì sao có khói) chắc chắn có nguyên do, nếu như công chúa muốn về nước Việt thì trước đó nên liên lạc với thân nhân bằng hữu, thăm dò tình huống cho tốt rồi khắc đi không muộn.” Nói tới đây, hắn hít một hơi:” Vốn thần là người Việt, đáng lẽ nên đáp ứng giúp công chúa quay về nước. Thế nhưng thật sự là có việc quan trọng hơn.”

Vệ Lạc kinh ngạc nhìn đại hán áo gai, đến lúc này, sầu lo trên mặt hắn càng ngày càng sâu, có chút đứng ngồi không yên, xem ra chuyện của hắn thật sự là quan trọng hơn rất nhiều.

Bây giờ chính Vệ Lạc cũng bất ổn, hoảng sợ không chỗ nương tựa, nhưng vẫn theo bản năng an ủi hắn:” Quân đã có chuyện quan trọng, phải đi là lẽ đương nhiên. Ta… ta tự có biện pháp.”

Đại hán áo gai nhìn vào đôi mắt sáng như nước trước mặt mình, mặc dù gặp đại biến nhưng vẫn là một cô nương điềm đạm, hắn không phải người bình thường, có thể dễ dàng nghe ra thấp thỏm lo âu giấu trong lời nói của nàng. Nàng kiên cường kìm nén bất an cố gắng an ủi hắn, thật sự khiến hắn có thiện cảm. Thế nhưng chuyện đó của mình quả thật quá mức khẩn cấp và trọng yếu.