Chương 10: Tại Sao Tôi Phải Hoài Nghi Ma Ma Của Mình?

Suy nghĩ đi lạc của Hứa Thâm chậm rãi trở lại phòng ghi chép của cục Khư Bí.

"Về sự kiện lần này, còn có một chút điểm đáng ngờ, hi vọng cậu có thể phối hợp với công việc ghi chép của chúng tôi." Lúc này, cô gái trẻ tuổi kia lại dừng mắt tại khoảng bằng phẳng trước mặt Hứa Thâm, nói.

Tuy cô không nhìn thấy con mắt tại khoảng bằng phẳng kia, cũng biết khoảng bằng phẳng trên mặt Hứa Thâm khiến hắn không nhìn thấy mình, nhưng cô vẫn giữ thói quen nhìn vào mắt người khác như bình thường.

Tim Hứa Thâm đập thình thịch, hắn "Nhìn thấy" đối phương đang chăm chú nhìn mình, có chút cảm giác áp bách truyền đến.

Nhưng rất nhanh hắn lại chậm rãi an ủi chính mình, hắn không có mắt. . . Đây là chuyện xấu, nhưng có khi đây cũng là chuyện tốt, ít nhất là tình huống này khiến cho người ta không thể đọc được suy nghĩ của hắn từ trong ánh mắt.

Tựa như hồi nãy, thứ cảm giác thương hại, đồng tình có hiện lên trong mắt cô gái trẻ tuổi này vậy, Hứa Thâm đều thu hết vào đáy mắt. Cũng dựa vào đó mà hắn có thể cảm nhận được nội tâm của đối phương.

"Hi vọng cậu đừng có giấu giếm điều gì. Tất cả những thứ này đều phải nhập hồ sơ. Những loại chuyện cùng loại như thế, sẽ cung cấp một loại tham khảo và căn cứ cho sau này, cũng có giá trị cống hiến." Cô gái trẻ tuổi chân thành nói.

Giá trị cống hiến. . . Cống hiến thứ gì đó đi rồi còn có giá trị sao?

Trong lòng Hứa Thâm yên lặng nghĩ như vậy, nhưng ngoài miệng hắn lại đáp ứng cực kỳ nhanh: "Tôi nhất định sẽ phối hợp."

"Đầu tiên, vấn đề đầu tiên, cậu thật sự không biết, ma ma của mình đã bị khư thay thế sao?" Giọng điệu vốn đang chậm rãi của cô gái trẻ tuổi bỗng trở nên cực kỳ sắc bén.



Chỉ trong nháy mắt không khí đã chuyển thành căng thẳng.

Bỗng nhiên Hứa Thâm có cảm giác đây vốn không phải ghi chép, mà là thẩm vấn.

Cái loại cảm giác khuyết thiếu sự an toàn này lại đánh úp tới, khiến cho bàn tay bên dưới bàn của hắn lập tức nắm chặt lại, thật nhanh, nhưng hai giây sau, chợt chậm rãi thả lỏng, buông ra.

Hứa Thâm thoáng im lặng trong chốc lát, rồi nói: "Tôi không biết, tôi chỉ cảm thấy trong mấy tháng này, tính cách của ma ma có chút thay đổi. Nhưng tôi cho rằng, có lẽ do ma ma đã gặp phải loại chuyện gì đó ở chỗ công tác, mới khiến tính cách của bà xảy ra biến hóa."

"Chuyện ở chỗ công tác? Nó. . . Còn có thể tán gẫu với cậu về công tác?" Cô gái trẻ tuổi sửng sốt, lập tức hoài nghi dò hỏi.

Hứa Thâm khẽ lắc đầu: "Đã ba tháng ma ma không đi làm, dù nó không nói, tôi cũng có thể đoán được mà. . ."

Cô gái trẻ tuổi: ". . ."

"Được, vậy vấn đề thứ hai, thứ mà khư đút cho cậu ăn kia, người bình thường đều không thể ăn nổi, vì sao cậu lại có thể nuốt trôi? Hơn nữa, chẳng lẽ cậu chưa bao giờ hoài nghi?" Ánh mắt của cô gái trẻ tuổi lại trở thành sắc bén, tựa như cô đã tìm về loại khí thế mà bản thân mình nên có.

Hứa Thâm trả lời: "Đương nhiên là không ăn nổi rồi. Ở lần đầu tiên tôi ăn nó, suýt chút nữa đã nhổ ra, nhưng ma ma nổi giận, cơn giận ấy rất kinh khủng, bà ép buộc tôi phải ăn. Mà từ trước tới giờ, tôi vẫn một mực ngoan ngoãn nghe theo những lời ma ma nói. Ma ma chăm sóc tôi rất vất vả, cho nên tôi không muốn chọc cho ma ma nổi giận… Bởi vậy tuy rất khó ăn nhưng tôi vẫn có thể ăn được."

"Về phần hoài nghi. . . Vì sao tôi lại phải hoài nghi ma ma của chính mình?"



Cô gái trẻ tuổi bị câu hỏi vặn lại của hắn làm á khẩu không trả lời được.

Nói như vậy. . . Thằng nhóc này lại là một đứa con có hiếu?

Tựa như cũng đúng đi.

Căn cứ theo những tư liệu mà cô đạt được, từ nhỏ thiếu niên trước mắt này đã mất đi cha. Người cha của hắn gặp nạn khi làm việc ở bên ngoài. Bởi vậy từ nhỏ hắn đã được mẹ nuôi nấng đến lớn. Ở trong hoàn cảnh hiểm ác tại tầng đáy của tòa thành này, hai mẹ con bọn họ có thể sưởi ấm cho nhau. Đúng là lý do khiến cảm tình mà hắn dành cho ma ma của mình rất sâu nặng.

"Cậu đã 16 tuổi, trưởng thành rồi, còn đang làm việc theo công tác được bố trí tới hai năm trời, mỗi ngày đều đi làm ổn định. Bỗng nhiên ma ma của cậu bảo cậu bỏ bê công việc tới ba tháng thời gian, chẳng lẽ cậu không nghi ngờ?" Cô gái trẻ tuổi lại hỏi.

Nếu hắn có mắt thì tốt rồi. . . Cô gái trẻ tuổi lại nhìn chằm chằm vào thiếu niên vụ dân trước mắt, trong lòng âm thầm cảm thấy tiếc hận. Con mắt có thể làm bại lộ rất nhiều thứ.

Tuy cô rất đồng tình với những gì thiếu niên này đã trải qua, nhưng căn cứ theo tin tức nhận được về sự kiện lần này, cô phát hiện bên trong có thật nhiều điểm đáng ngờ, khiến cho cô cảm thấy, có lẽ thiếu niên này đã sớm biết, mẹ của hắn bị khư thú thay thế rồi.

Dù. . . Suy đoán này thực sự làm người ta không sao tin tưởng nổi.

Bởi vì nếu thiếu niên trước mặt thật sự biết được chuyện này, khẳng định là hắn sẽ làm kinh động khư thú, sau đó bị nó gϊếŧ chết.

Tuyệt đối không có khả năng hài hòa ở chung với nó tới ba tháng thời gian như thế.