Chương 22: Có Tới Hai Con… Sao Chị Lại Bảo Em Miêu Tả Một???

Ly tỷ cười cười. Tựa như cô ấy vừa ấn lên một chiếc đầu lâu nào đó ở trên vách tường đằng sau, ngay lập tức âm thanh trầm thấp vang lên. Bỗng nhiên một vách tường trong phòng lại đang chậm rãi mở ra, rõ ràng nó là một cánh cửa bằng kim loại.

Khó trách dù gian phòng này lộn xộn như thế, nhưng chỉ có vách tường bên kia là không treo bất cứ vật phẩm gì.

"Được rồi, đi theo chị nào." Ly tỷ dẫn đầu đi đến.

Ở phía sau cánh cửa kim loại kia, là một con đường uốn lượn đi xuống dưới mặt đất.

Hai bên con đường có gắn những chiếc đèn tường tỏa ra ánh sáng mỏng manh, chiếu xuống bậc thang bên dưới. Nơi này mang đến một chút cảm giác âm trầm.

Nhưng Hứa Thâm chỉ có thể ngoan ngoãn đi theo.

12 bậc thang. . . Trong lòng hắn thầm đếm số.

Khi hai người đi đến một bậc thang cuối cùng, trước mắt là một tầng hầm ngầm với ánh sáng mờ mịt.

Nhưng Hứa Thâm cảm thấy, nơi này không giống tầng hầm ngầm, nó giống một khu địa lao hơn!

Khắp nơi trên tường đều được giắt các loại khí cụ, móc câu, gai nhọn, cái kéo lớn dài đến 50 cm. . . Và phía trên những loại khí cụ này đều dính hoặc nhiều hoặc ít một vài những vết máu khô cạn.

"Có thể nhìn thấy khư, mới đủ điều kiện để mở ra Khư Nhãn, nếu không đôi mắt kia cũng chỉ là đôi mắt tầm thường thôi." Ly tỷ chỉ về phía bên kia tầng hầm ngầm: "Em nhìn con khư bên kia đi, miêu tả dáng vẻ của nó kỹ càng một chút, càng tỉ mỉ càng tốt."

Hứa Thâm quay đầu nhìn lại, ở bên kia có một dãy song sắt màu đen đậm. Lại có hai bóng dáng dữ tợn đang đứng ở đằng sau song sắt.

Ách, có tới hai con. . .



Sao chị lại bảo em miêu tả một?

. . .

. . .

Hứa Thâm có chút lúng túng nhìn hai con khư một lớn một nhỏ kia.

Đồng thời, từ đáy lòng hắn mơ hồ dâng lên một chút lo lắng.

Lỡ như. . . Trên thực tế, ở nơi này chỉ có một con thì hắn biết làm sao bây giờ?

Tuy hắn có thể nhìn thấy khư, nhưng lại không biết cách phán đoán ra cấp bậc mạnh yếu của con khư đó, chỉ biết rằng, càng là những con khư mà không ai có thể nhìn thấy, lại càng mạnh, càng đáng sợ.

Hứa Thâm do dự một chút, sau đó thật cẩn thận nói: "Cái kia. . . Chị có thể cho em một chút nhắc nhở hay không?"

"?"

Ly tỷ nghi hoặc nhìn hắn. Nhắc nhở? Em trai à, em cho là chị đang bảo em giải bài ư? Em lại còn bảo chị phải cho em một chút manh mối để giải đáp vấn đề nữa?

"Em đừng bảo chị là em không nhìn thấy gì nhé?" Ly tỷ vẫn tiếp tục hoài nghi nhìn hắn.

Chuyện này thực sự không có đạo lý nha. Rõ ràng trong cơ thể nhóc con này ẩn chứa khư lực nồng đậm như vậy, kết quả là không mở ra được Khư Nhãn?

Không có khả năng. . . Với kỹ thuật của chị đây, tuyệt đối không thể thất bại được!



"Nếu không thấy rõ, em có thể tiến lại gần hơn một chút. Không có việc gì, nó đã bị nhốt ở bên trong rồi. Hẳn là em có thể nhìn thấy song sắt chứ? Trên mấy song sắt này có trộn lẫn một chút bột phấn của Khư Thạch, có thể nhốt khư." Ly tỷ nói.

Kề sát vào cũng không được mà. . . Trong lòng Hứa Thâm phát khổ.

Ly tỷ lại có chút kinh ngạc khi nhìn thấy dáng vẻ lúng túng của Hứa Thâm. Chẳng lẽ nhóc con này thật sự không nhìn thấy?

"Em không nhìn thấy một xíu nào ư? Ngay cả xúc giác của nó cũng không nhìn thấy?" Ly tỷ không nhịn được nói.

Xúc giác?

Hứa Thâm sửng sốt, hắn vội vàng nhìn qua, ánh mắt hắn cực kỳ mịt mờ, không dám nhìn chăm chú hay dừng lại quá lâu ở trên người hai con khư kia, chỉ quét mắt qua bên đó một cái thật nhanh thôi.

Và khiến cho Hứa Thâm mừng rỡ chính là, trong hai con khư này, chỉ có một con sở hữu xúc giác.

Nhưng cái con có xúc giác kia lại là con có vẻ bề ngoài to lớn hơn, ngược lại là con khư nhỏ khác vẫn đang yên tĩnh nằm sấp trên mặt đất, nhìn qua không có gì nguy hại.

"Hình như nơi gắn liền với phần xúc giác của con khư nọ, có giáp xác?" Hứa Thâm dò hỏi.

Ly tỷ có chút không biết nên nói gì. Rút cuộc là con mắt của cậu em đã mọc ra chưa đó? Em thấy thì bảo là em thấy, không thấy thì bảo là em không thấy, còn hình như với cả suy đoán? Nhưng mà … những gì Hứa Thâm miêu tả lại rất đúng.

Ly tỷ bất đắc dĩ nói: "Em cứ tiếp tục nói đi."

Xem ra là đúng rồi . . . Trong lòng Hứa Thâm đã hoàn toàn yên ổn trở lại, hắn bắt đầu dựa vào phần xúc giác và giáp xác của con khư kia, để kéo dài ra toàn thân nó, từ từ miêu tả toàn bộ hình dáng của con khư kia:

Phía trên xúc giác của con khư nọ có dính những sợi lông mềm như nhung rất nhỏ, chúng trải rộng toàn thân. Phần giáp xác màu đen bao trùm bên ngoài cơ thể nó, phía trên giáp xác có những đường vân màu tối như mạch máu cực kỳ nhỏ. Tại l*иg ngực của con khư kia lại có một cái mặt người màu trắng bệch đang nở nụ cười quái dị, nhưng độ dày da mặt của nó lại gấp đôi người bình thường, trong miệng có chừng 18 cái răng nanh trở lên, hàm răng dài nhỏ bén nhọn, trên mấy cái răng hàm phía sau còn dính một vài sợi thịt và cặn da đã thối rữa. . .