Chương 8: Thâm uyên

Dịch: MiGoi

Phía nam rừng rậm, nơi đây tồn tại vô số dãy núi cùng những nhánh sông, không hề có dấu vết của chiến trường, cũng bởi vì nhân tộc nằm ở phía tây bắc, không rảnh rỗi đi một đường vòng quá xa xôi như này để tiến công tinh linh tộc. Huống hồ địa hình khu vực này chủ yếu là vách núi hiểm trở, đi còn khó khăn nói chi tới việc hành quân tác chiến? Vì thế, bốn năm mươi năm qua, tuy cũng có một vài trận chiến nhỏ phát sinh, nhưng rừng ở khu vực phía nam này vẫn sinh sôi nảy nở, cả một mảng chỉ thấy xuân sắc!

Ở trên một dòng sông chảy xuyên qua đá, tạo thành những hang động ngầm trong vách núi, có vài chiếc lá rụng đang nổi lềnh bềnh, ở dưới thì nước sông trong vắt, tinh khiết. Những chiếc lá này rụng không phải do đầu xuân cũng không phải trời đã tới thu, chỉ là một chút vết tích luân chuyển giữa các mùa để lại.

Đột nhiên bên cạnh bờ sông vọng lại tiếng thở dốc yếu ớt, chúng xuất phát từ hai cỗ thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đang ôm nhau, người nam nhân hơi động một chút rồi bỗng mở miệng ra chửi tục: “Chơi con mẹ ngươi! Lão tử dĩ nhiên không chết? Cái mạng này thực sự lớn a! Kiền (tương tự như fu*k), tiểu biểu tử (biểu = gái điếm) này tại sao lại tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ giống lão tử thế? Hả? Kỹ nữ Ai Phỉ này cũng không có chết! Thật kỳ quái!”

Nam nhân vừa cất tiếng không ai khác chính là Bố Lâm, không hiểu vì sao hắn và Ai Phỉ bị vẫn thạch của Điệp Vũ nện trúng mà vẫn còn sống sót. Không những thế, cả hai còn xuất hiện tại bờ sông ở sâu trong khu rừng phía nam.

“Ba ba!” Bố Lâm dùng sức đẩy Ai Phỉ ra, tức giận cho nàng hai cái bạt tai muốn đem nàng tỉnh lại, thế nhưng nàng vẫn không chút động đậy. Dĩ nhiên làm Bố Lâm tức tới đỏ mặt, hắn thuận tiện lấy chân đạp một cái, “bỏm” – nhìn lại chỉ thấy Ai Phỉ bị đạp rơi xuống sông, hắn liền mắng: “Tiểu biểu tử đi tìm chết đi, trong vòng một ngày lại bị ngươi nhiều lần đánh lén như vậy, ngươi mà không chết ta chơi cho ngươi chết!”

Vừa mắng xong, Bố Lâm liền cảm giác cả người đau nhức, vô lực ngã bên bờ sông.

“Khụ… Khụ…” Tiếng sặc nước đột nhiên vang lên, Ai Phỉ vừa ló đầu ra khỏi sông, nhìn thấy Bố Lâm nàng liền cả kinh nói: “Ngươi… vì sao ngươi chưa chết?”

Bố Lâm há mồm tính mắng lại thế nhưng không cất nổi lời thay vào đó lại ho ra một búng máu, khí lực nói chuyện đều tiêu biến, vô lực nằm đó mặc kệ Ai Phỉ.

Ai Phỉ từ trong lòng sông bò lên đến bên cạnh Bố Lâm, thấy hắn chăm chú nhìn nàng, nàng liền cầm lấy hòn đá bên sông nhắm vào đầu hắn nện tới, Bố Lâm liền nhắm mắt chờ chết. Thế nhưng chờ mãi vẫn không cảm giác được gì hắn liền mở mắt ra, chỉ thấy Ai Phỉ đang ngơ ngác nhìn bốn phía, hắn cảm thấy hiếu kỳ cũng thuận tiện nhìn cảnh vật xung quanh: bốn phía xung quanh đều là vách núi cao dựng đứng, đá sắc lởm chởm..

“Vì sao ta lại ở trong thâm uyên thế này? Các ngươi dùng ma pháp gì đối với ta? Đây là muốn vây chết ta phải không? Biết rõ trong vòng nửa tháng ta không có khả năng leo ra khỏi vách núi cao như vậy nên bố trí ra để khốn ta sao? Con mẹ nó, thật quá âm hiểm!” =))))

Vốn Ai Phỉ không muốn nói chuyện với Bố Lâm thế nhưng sau khi biết được thân hãm trong vực sâu, tức giận chửi mắng.

Ai Phỉ tay buông hòn đá, vừa vặn rớt trúng mi tâm Bố Lâm làm hắn đau đến nghiến răng, trợn mắt nhìn nàng.

Ai Phỉ như nhớ ra điều gì, lẩm bẩm nói: “Khe nứt không gian?” nói xong nàng cũng vô lực, ngã bên cạnh Bố Lâm.

Hai ngươi an tĩnh một hồi, Bố Lâm nói: “Tiểu biểu tử, ý ngươi là ma pháp của Điệp Vũ cùng kết giới của ngươi va chạm vào nhau tạo ra khe nứt không gian sao?”

Ai Phỉ lười trả lời hắn, hắn đột nhiên cười lớn: “Quả nhiên là thế, mạng của lão tử chưa tới số rồi, dĩ nhiên phát sinh chuyện hiếm gặp như vậy? Ha ha! Nên phải cảm tạ khe nứt không gian a! bằng không lão tử cùng kỹ nữ ngươi đã bị Điệp Vũ nện cho nát bấy! Ha ha! Ma Long phù hộ ta! Ha ha!”

Tiếng cười đột nhiên đình chỉ, Ai Phỉ tò mò nhìn sang, chỉ thấy bởi vì hắn cười rất hưng phấn, chạm vết thương đau quá mà ngất đi. Chỗ vết thương trước ngực lại bắt đầu rỉ máu, Ai Phỉ cảm thấy rất khó tin, có người toàn thân bị thương nặng như thế mà vẫn còn sống được đến giờ, hơn nữa vết thương đang hồi phục với tốc độ khó tin, đây chẳng lẽ là công hiệu khác của huyết chú?

“Phải thừa cơ lúc này đem hắn giết chết!” Trong đầu Ai Phỉ chợt hiện ra một suy nghĩ đáng sợ, nàng dùng hết khí lực toàn thân ngồi dậy, tiện tay lấy một hòn đá lớn, lần thứ hai hướng tới mi tâm của Bố Lâm nện tới.

Thế nhưng chỉ được nửa đường thì nàng dừng lại, lẩm bẩm: “Hắn vừa rồi tỉnh còn sớm hơn ta, nếu mà muốn giết ta sẽ không chỉ vứt xuống sông rồi. Bởi vì nước sông cạn như thế sao có thể dìm chết ta? Nếu ta lợi dụng tình cảnh hắn lúc này mà giết hắn thì cảm thấy hổ thẹn trong lòng a! Được rồi, ta cũng ném ngươi xuống sông cho ngươi tự sinh tự diệt đi!”

Nào ngờ nàng vừa dứt lời, Bố Lâm chợt mở mắt nhìn nàng nói: “Từ lúc ta vừa tỉnh dậy, ta luôn một mực suy nghĩ có nên lưu lại tính mạng của ngươi hay không? Nhưng ta lại có chút bận tâm, nếu giết ngươi thì ta có thể sẽ không thoát được chỗ này. Tuy nhiên lại sợ bị ngươi giết, bởi vậy cố ý cuồng tiếu, giả bộ ngất đi. Nếu ngươi vừa rồi thật tâm gϊếŧ ta, người chết trước chắc chắn là ngươi, bởi ta không muốn chết đi trong uất ức a! Ai mà ngờ được, ngươi còn một chút lương tâm, biết được ta chỉ có ý muốn đem ngươi tỉnh lại, không giết ngươi. Chỉ có điều tiện tay cho ngươi hai tát! Hắc hắc… Oa… a… Cẩn thẩn hòn đá trên tay ngươi!”

Ai Phỉ lại không nắm chắc hòn đá, để cho nó rơi xuống nện lên mi tâm của Bố Lâm, hắn đau đớn chửi thề trong lòng: “Con mẹ ngươi!”

Ai Phỉ cả giận nói: “Lần này ta không giết ngươi, coi như trả lại ân tình ngươi không giết ta. Hai chúng ta từ nay về sau không ai nợ ai, lần sau ta không nương tay nữa đâu.”

Bố Lâm cười làm lành: “Tiểu muội muội, khi nào chúng ta có khí lực đánh nhau hãy nói nha!” Thật là vô sỉ a! Từ tiểu biểu tử chuyển sang tiểu muội muội thật là nhanh, không hổ là vô sỉ dòng họ Cuồng Bố!

Ai Phỉ thẹn mắng: “Chớ dùng từ này gọi ta! Ta đã một trăm bảy mươi tuổi rồi!”

“Ngươi không phải là xử nữ?” Bố Lâm thê thảm hét chói tai, phảng phất như gặp đại họa.

Ai Phỉ mặt nhỏ đỏ lên, sẵng giọng quát: “Ngươi hô cái gì? Ta không phải xử nữ liên quan gì tới ngươi?”

Bố Lâm vô lực nói: “Ta hiện tại chỉ muốn xử nữ thôi, ngươi không hiểu được đâu.”

Ai Phỉ nghe thấy mặt hiện lên vẻ khó hiểu, nhưng nàng cũng không muốn quan tâm tới điều đó. Đặc biệt lại không muốn cùng Bố Lâm ở chung, thế nên nàng dùng một chút sức lực còn thừa để di chuyển ra xa cách hắn mười mễ ( mễ = mét). Sau đó, ngay tại chỗ ngồi xuống, nhắm mắt dưỡng thần.

Bố Lâm thấy nàng như vậy, liền biết được Ai Phỉ đang cố gắng hồi phục lực lượng ma pháp một cách nhanh nhất. Khoé miệng của Bố Lâm kéo dài một nụ cười tà ác, cảm nhận trong cơ thể, vết thương đang hồi phục nhanh chóng, công hiệu chữa thương của huyết chú thật mạnh! Đột nhiên trong tâm trí của hắn xuất hiện một nét da^ʍ ý:

“Ai Phỉ tiểu biểu tử, tuy rằng trong vòng nửa tháng ta không thể nào chiến đấu được. Tuy nhiên, tốc độ khôi phục của ta tuyệt đối nhanh hơn ngươi. Ai! Đáng tiếc ngươi không phải là xử nử, nếu không ta thịt được ngươi, ta hồi phục càng nhanh hơn!"

Màn đêm dần buông xuống, đem quang cảnh nơi này bao phủ, vốn dĩ đã âm u nay còn tối hơn. Bố Lâm ở trong lòng càng mong chờ đến sáng hôm sau.

Khi đó, mặt trời chỉ vừa lên, hắn sẽ cho Ai Phỉ thấy hiệu quả năng lực mới có được của hắn khi thi triển huyết chú - Phục hồi cơ thể. Nhờ năng lực này, miệng vết thương của Bố Lâm đang nhanh chóng khép lại. Tuy chưa thể khôi phục vết thương hoàn toàn cùng khả năng chiến đấu, thế nhưng dùng để đối phó Ai Phỉ đã hư nhược thì dư sức!

"Ha ha ha! Sau khi đẩy ngã nàng, ta sẽ cuồng cắm! Cắm cắm cắm! Ha ha ha..." Bố Lâm tự sướиɠ ở trong lòng, mang theo da^ʍ mộng tiến vào giấc ngủ.

Ai Phỉ vẫn hồn nhiên không phát giác được kế hoạch của Bố Lâm, nàng chỉ thầm nghĩ làm sao chữa thương, khôi phục ma pháp một cách nhanh chóng để một lần nữa gϊếŧ Bố Lâm. Với tình trạng bây giờ khiến nàng không có một chút lòng tin làm điều đó.

Thế nhưng Ai Phỉ lại không biết, nàng vừa bỏ lỡ một cơ hội tuyệt hảo để gϊếŧ Bố Lâm. Bởi vì quá tự tin, Bố Lâm đã buông bỏ cảnh giác, tiến vào da^ʍ mộng hoang tưởng. Khi hắn tỉnh lại, chính là lúc hắn biến suy nghĩ gian da^ʍ của hắn thành hiện thực.

Ai Phỉ từ đầu tới cuối đều không hiểu thấu mục đích của Bố Lâm, hắn vừa rồi làm ra những hành động như vậy chủ yếu để nàng mất cảnh giác, không dậy nổi tâm gϊếŧ hắn ngay.

Đột nhiện cảm giác buồn ngủ ập tới khiến cho Ai Phỉ khó lòng chống cự. Nhắm mắt cũng là đêm tối, mở mắt cũng như vậy. Nàng liếc sang Bố Lâm nhìn một chút, thế nhưng do quá tối nên không nhìn ra được gì. Trong lòng vừa sầu vừa lo, không dám tiến vào giấc ngủ.

Ai Phỉ chỉ sợ vừa ngủ, Bố Lâm sẽ lao tới gϊếŧ nàng, đồng thời nghĩ hắn cũng có thể sẽ gian da^ʍ nàng, làm nàng càng hoảng sợ hơn.

Thế nhưng trải qua hai ngày hai đêm chưa ngủ, cộng thêm vết thương trên người khá nặng, ma pháp tiêu hao hết, nàng khó có thể chống đỡ thêm. Quá mệt mỏi, Ai Phỉ chỉ đành tiến ra xa hơn, cố gắng tĩnh tọa. Qua một khoảng thời gian, nàng dần dần không thể chống cự, vô lực tỉnh táo nên ngủ thϊếp đi.

Hôm nay mất điện nên úp trễ a! Kính mong các Đồng râm chia sẻ, đề cử cho bằng hữu tới đọc tạo động lực cho ta! Thân!