Chương 17: Bố Lỗ

Dich: MiGoi

Phía chân trời vang vọng tiếng khóc, quanh quẩn bên tai Ai Phỉ. Nàng mồ hôi nhễ nhại, vội vàng giành đứa bé mới sinh còn đỏ hỏn ôm vào trong ngực, không nhìn Điệp Vũ cùng Nông Ái lấy một cái, ôn nhu nói: “Cục cưng đừng khóc, ngươi là một nam nhân rất mạnh mẽ như phụ thân ngươi vậy, cả tinh linh tộc không có người nào có thể so được với ngươi.”

Nông Ái nhìn Ai Phỉ nở nục cười hạnh phúc, than thở: “Ai Phỉ, cuối cùng ngươi cũng sinh ra hắn! Trong vòng một năm nay, cả tinh linh tộc đều không muốn hắn được sinh ra, muốn phá bỏ hắn nhưng ngươi vẫn kiên trì bảo vệ. Thế nhưng ngươi nghĩ tinh linh tộc sẽ để chon hi tử của kẻ thù còn sống hay sao?”

Ai Phỉ nhìn Điệp Vũ nói: “Tiểu thư, chỉ có ngươi mới có năng lực bảo vệ hắn…”

“Ngươi cứ yên tâm, ta sẽ thực hiện lời hứa của mình.” Điệp Vũ ngưng trọng nói, dắt Nông Ái đi ra ngoài.

Ai Phỉ miễn cưỡng ngồi dậy, trong lòng ôm hài tử, khẽ nhìn ở bên dưới. Chỉ thấy một dấu ấn Long Lân, tỏa ra quang mang hắc hồng cỡ hạt đậu chiếu lấp lánh.

Ai Phỉ ngưng mắt nhìn một lúc lâu, không kiềm chế được bắt đầu rơi lệ, u oán nói: “Dấu ấn huyết chú ư? Ngươi cuối cùng cũng bỏ ta mà đi! Ngươi nói ngươi thích nhi tử của mình là một nam nhân thô lỗ vậy thì đặt tên con của chúng ta là Bố Lỗ đi!”

Ở phía đông nam con sông bên cạnh nhà gỗ, hiện nay tụ tập rất đông tinh linh. Điệp Vũ cùng Nông Ái vừa bước ra thì các tinh linh bắt đầu xôn xao không ngớt.

“Giết tạp chủng của Bố Lâm.”

“Hoàng hậu, chúng ta tuyệt đối không thể lưu huyết mạch của Bố Lâm ở trong tinh linh tộc được.”

“Kẻ tàn sát tinh linh tộc thì cần phải giết cả nhà hắn.”

“Giết..”

Đứng trước làn sóng giận dữ của toàn bộ tinh linh tộc, mặt Nông Ái chuyển sang màu tái nhợt, thanh âm run run nói: “Ai Phỉ là người vô tội, đứa bé càng không biết gì!”

Điệp Vũ phất tay ra hiệu tinh linh tộc im lặng, giọng nói của nàng trầm ổn: “Ta biết các ngươi hận Bố Lâm, hận dòng họ Cuồng Bố, hận nhân tộc! Nhưng mà chúng ta hiện còn có thể bình an sinh hoạt tại nơi này, tất cả đều do Ai Phỉ hy sinh tìm tới! Không cần biết Bố Lâm đáng chết bao nhiêu lần, tuy nhiên Ai Phỉ đối với chúng ta lại có ân, hài tử càng vô tội. Ta quyết định đứa trẻ đó có thể lớn lên, sinh hoạt tại nơi này nhưng hắn không được phép học tập ma pháp. Khi hắn vẫn chưa tạo thành bất cứ uy hiếp gì tới tinh linh tộc, ai dám tổn thương mẹ con bọn họ, Điệp Vũ ta thề giết cả nhà.”

“Hoàng hậu, không thể lưu lại huyết mạch của Bố Lâm tạp chủng!”

“Giết…”

Tòan bộ tinh linh vẫn đang phẫn nộ vô cùng. Thế cục khó có thể khống chế, đột nhiên Linh Trí thánh nữ dùng ma pháp truyền lời nói đến khiến toàn bộ tinh linh kinh ngạc: “Để hắn sống đi, ít ra bọn ngươi có thể nô dịch hắn, để cho các ngươi có thể phát tiết cừu hận."

***

Đứa bé càng ngày càng lớn, hắn đối với sự thù hằn cùng vũ nhục của toàn thể tinh linh đều có thể nhẫn nhịn được. Mỗi khi Ai Phỉ nhìn Bố Lỗ đều sẽ nhớ tới một số lời mà Bố Lâm đã từng nói.

“Ai Phỉ, ngươi không nên đem tính cách thiện lương cùng ngây thơ của ngươi để thay đổi ta.”

Ai Phỉ chưa bao giờ dạy cho Bố Lỗ rằng cần phải trở thành một người lương thiện, hiền lành. Hắn và hai thứ đó vô duyên. Tinh linh tộc cũng không đối đãi hắn đàng hoàng tử tế cho nên dù nàng dạy dỗ hắn như thế nào đều không quan trọng. Bố Lỗ sẽ tự nhận biết được hắn nên làm gì. Trong cuộc sống hằng ngày, Bố Lỗ chỉ cảm nhận được sự kì thị cùng thù oán của tinh linh tộc đối với mình. Hài tử bị đối đãi như thế này, mẫu thân càng đau đớn hơn gấp đôi.

Ngày mai là ngày Bố Lỗ được tám tuổi.

Ai Phỉ nằm ở trên giường, nhìn thân hình cao lớn hơn hài tử bình thường của Bố Lỗ, suy yếu nói: “Lỗ nhi! Mẫu thân của ngươi có đẹp không?”

“Dạ! Mẫu thân chính là người đẹp nhất trên thế gian này!”

“Thật biết cách lừa người, giống y như phụ thân của ngươi vậy!”

“Mẫu thân, bọn họ đều nói phụ thân là người xấu, ta giống hắn vậy ta cũng là người xấu sao?”

“Đúng vậy! Mẫu thân thích ngươi là người xấu, nếu phụ thân của ngươi gặp ngươi hắn cũng sẽ thích.”

“Thế nhưng ta cảm thấy ta là một hảo hài tử nha!”

“Ngươi là hảo hài tử của ta, nhưng trong mắt bọn họ ngươi chỉ là tiểu tạp chủng.”

“Khó trách bọn hắn không bao giờ gọi tên của ta, suốt ngày chỉ nói ta là tiểu tạp chủng!”

Tuy rằng nàng chưa bao giờ dạy dỗ hài tử nàng phải làm người tốt, nhưng dù sao tiểu hài tử đều là ngây thơ, trong sáng. Nàng cũng không kêu hắn cừu hận người khác, tuy nhiên, sự cừu hận của tinh linh tộc sẽ theo hắn cả đời.

Vì chuẩn bị cho ngày mai, trong tám năm này nàng đã không ngừng tìm kiếm, cuối cùng cũng đã tìm được một nữ hài có thể thực hiện được nguyện vọng của Bố Lâm.

Chỉ là có một chút khác so với nguyện vọng ban đầu, nàng đem lực lượng cùng sinh mệnh lực của nàng đưa vào trong cơ thể nữ hài.

Bởi vì nàng hiểu rõ Long Thú huyết chú sẽ không thể khiến con nàng trở nên mạnh mẽ ngay lập tức cho nên nàng đã lưu lại cho hắn thêm một chút bảo đảm để bảo vệ sinh mạng của hắn. Nàng phải truyền lại cho con trai nàng kết giới thủ hộ mạnh nhất.

Khi Ai Phỉ làm như thế, cũng là lúc ngọn đèn sinh mệnh của nàng cạn dầu, sắp phải rời xa Bố Lỗ.

“Lỗ nhi, nếu mẫu thân chết rồi, ngươi có khóc không?”

“Ta sẽ không khóc, bởi vì mẫu thân đã nói là nam nhân thì không nên khóc!”

“Nghe lời của ta như vậy sao? Nhưng ta biết là ngươi đang nói dối.”

“Làm sao có thể chứ? Ta dù sao cũng là một hảo hài tử rất thành thực!”

“Cái đó dù sao cũng không quan trọng. Lỗ nhi, mẫu thân cần phải đi gặp phụ thân của ngươi một chút. Ngươi phải nghe và nhớ cho kỹ. Bởi vì ta không còn ở bên cạnh và bảo hộ cho ngươi được nữa.”

Trong mắt Bố Lỗ bắt đầu rơi lệ, bên ngoài lại ra vẻ kiên cường nói: “Mẫu thân thích đùa với ta sao? Ngươi chỉ là bị bệnh nhẹ làm sao có thể chết cơ chứ?”

Qua lời nói của Bố Lỗ, rõ ràng hắn đã biết thế nào là sống chết. Bởi vì Ai Phỉ không hề dấu hắn, những thứ này chính là hiện thực tàn khốc, ai cũng phải đối diện với cái chết, nàng phải giúp cho hài tử của nàng hiểu rõ.

Ai Phỉ không có chối bỏ lời nói của nhi tử, thê lương mà cười: “Mẫu thân sẽ không bao giờ chết! Bởi vì mẫu thân biết ngươi sẽ luôn luôn nhớ đến ta, ta sẽ mãi sống trong lòng của ngươi. Lỗ nhi, ta không còn sức nhiều để nói nữa, ngươi nên nghe cho kỹ, đừng ngắt lời của ta!”

Bố Lỗ ra vẻ ngoan ngoãn, gật đầu nói: “Mẫu thân. Ngươi nói đi, ta sẽ chú tâm lắng nghe.”

“Quả là con ngoan của mẫu thân! Mẫu thân sau khi rời đi, ngươi phải sinh hoạt một mình, ở đây không có ai nguyện ý giúp đỡ ngươi, thế nhưng hoàng hậu Điệp Vũ sẽ bảo vệ ngươi sống sót, đây là lời hứa của nàng với phụ thân ngươi. Ta biết tinh linh sẽ không để cho ngươi có thể sống cuộc sống yên bình, vô luận ngươi có bị vũ nhục như thế nào, chịu đựng bao nhiêu cực khổ ngươi đều phải cố gắng chịu đựng, phải tiếp tục sống!”

“Nếu mà ngươi đã làm tốt mọi thứ mà bọn họ vẫn không tha thứ cho ngươi thì ngươi hãy sáng tạo ra một thế giới do ngươi làm chủ. Ngươi phải khiến cho các nàng nghe lời của ngươi, công nhận ngươi vì ngươi là một hài tử mà các nàng không muốn được sinh ra.”

“Ngươi hãy dùng cái chết của ta, dùng sự cô độc của ngươi cùng thù hận mà tinh linh tộc dành cho ngươi để rèn luyện ý chí và huyết mạch dơ bẩn cùng vô sỉ của ngươi. Khiến cho sau này ngươi không phải sợ bất cứ điều gì, cho dù ngươi diệt sạch các nàng, ta ở trên trời cũng ủng hộ ngươi!”

Bố Lỗ nghe đến đó liền đưa ra kháng nghị: “Mẫu thân, ta sao có thể trở nên dơ bẩn cùng vô sỉ được? Ta là người tốt giống như mẫu thân, ta còn rất thành thực! Dù sao ta cũng là tinh linh.”

“Ngươi nói đúng. Ngươi là tinh linh soái nhất! Đến đây, lên giường để mẫu thân ôm ngươi ngủ, ta muốn ôm thật chặt tiểu hài tử đáng yêu của ta.”

Ai Phỉ ôm cơ thể nhỏ bé của Bố Lỗ, cảm nhận được hắn càng ngày càng cường trán cùng sinh mệnh lực dồi dào.

Nàng nhẹ nhàng nhắm mắt lại, trên mặt hiện lên nụ cười hạnh phúc, nhớ tới lời nói cuối cùng của Bố Lâm dành cho nàng với tất cả yêu thương:

“Ta ôm trong người dục vọng cùng thú tính cuồng nhiệt, ta đi tới bên cạnh ngươi, muốn diệt tộc của ngươi, đồng thời ta đã yêu ngươi!”

Quyển I: Khởi đầu đã kết thúc.

Phần kể về đời trước của Bố Lỗ đã kết thúc, bắt đầu từ chương tiếp theo sẽ là hành trình của nhân vật chính trong tinh linh tộc. Mong các đồng râm tiếp tục ủng hộ!

Quyển II - Hoa Viên Tinh Linh Tộc