Chương 6: Không gian vặn vẹo

Chứng kiến tình cảnh này, hai nàng vô cùng hoảng sợ. Điệp Vũ vội kêu lên: “Ai Phỉ, đem hắn phong ấn xuống dưới bùn cho đến khi Huyết chú hết hiệu lực nhanh lên!”

Nàng vừa ra lệnh xong, miệng liền niệm chú ngữ, đột nhiên cự thạch to như núi từ trên trời giáng xuống, đem Bố Lâm vẫn chưa hoàn thành Huyết chú lún sâu vào trong bùn. Cùng lúc đó, Ai Phỉ niệm chú ngữ: “Kính thưa Dạ Đế, ta dùng sinh mệnh của ta triệu hồi lao ngục giam giữ Ma thần, ta dùng sinh mệnh của ta hiến tế! Xin cho ta kế thừa ma pháp phong ấn tối thượng!”

Chú ngữ cùng kết giới ma pháp đồng thời thi triển, Bố Lâm bị trấn áp dưới bùn sâu mờ mịt không biết mình bị phong tỏa bởi kết giới gì.

Ai Phỉ sau khi thi triển kết giới xong, sắc mặt tái nhợt, cả người lung lay sắp đổ gục.

Điệp Vũ nhìn Ai Phỉ thương tiếc, nàng biết Ai Phỉ sau khi liên tục thi triển kết giới tối thượng hai lần thì không những ma lực tiêu hao hết mà còn phải trả giá mười lăm năm thọ nguyên (tuổi thọ), tối hôm qua sau khi thi triển kết giới “Không gian từ trường” sẽ phải tiêu hao năm năm. Bây giờ tiếp tục thi triển “Thần ngục” một trong những kết giới có thể coi là cấp cao nhất trong ma pháp, chắc chắn phải giảm thọ thêm mười năm. Đây là cái giá phải trả khi khởi động kết giới này, có cho mới có thể nhận.

“Ai Phỉ ngươi không sao chứ?” Điệp Vũ bay tới ôm lấy nàng, cùng nhau đáp xuống mặt đất ngoài vũng bùn.

Thấy sâu trong bùn không chút động tĩnh, Ai Phỉ quay sang Điệp Vũ hỏi: “Hoàng hậu, Bố Lâm có phải đã chết ở dưới hay không?”

Điệp Vũ nói: “Tuy rằng cự thạch áp trên đỉnh đầu hắn, ở sâu dưới bùn hít thở cũng không thông nhưng ta vẫn không dám chắc. Tổ phụ và phụ thân đã chết trận của hắn đều mở ra tận 5 lần Long Thú huyết chú của dòng họ Cuồng Bố, còn Bố Lâm thì là lần đầu tiên ta thấy. Xem ra hay tin dòng họ bị diệt làm cho tên đó phẫn nộ đánh mất cả lí trí. Đang trong tình huống không có ai trợ giúp, qua thời gian huyết chú gia trì một canh giờ hắn chỉ còn một thân tàn phế thôi. Lúc đó, sẽ như cá nằm trên thớt. Vốn ban đầu có mỗi chủ ý dẫn Bố Lâm rời đi câu thời gian, ai ngờ hắn quẫn trí phát động huyết chú nhưng lại không biết rõ ngươi là tinh linh sử dụng kết giới mạnh nhất nên mới thất thủ, xem ra Linh Trí thánh nữ đã tiên đoán đúng, hắn đã đến giờ chết!”

Ai Phỉ vô lực ngồi trên mặt đất nói: “Từ trước tới nay, ta đều ở trong tinh linh Thánh thành, chưa từng tham chiến, nếu mà nói hắn chưa chết, sau này ta chắc chắn sẽ bị bọn họ tru diệt. Hoàng hậu, chúng ta lần này có thật là đem dòng họ Cuồng Bố diệt sạch không?”

“Có trời mới biết! Dòng họ Cuồng Bố không chỉ có mỗi Bố Lâm là cường giả, các huynh đệ còn lại cùng binh sĩ dòng họ của hắn đều là tinh nhuệ, nếu mà diệt sạch được bọn hắn thì tinh linh tộc cũng phải trả một cái giá thật lớn!” Điệp Vũ trên mặt không có một điểm vui mừng sau chiến thắng, phiền muộn than thở: “Dòng họ Cuồng Bố bất quá là bị nhân tộc lợi dụng mà thôi, tuy rằng ngoại hình giống nhân tộc, nhưng bởi vì có huyết mạch Thú nhân nên nhân tộc chưa bao giờ đối đãi như đồng tộc, bọn hắn không thể trốn thoát bị nhân tộc lợi dụng, cũng không thể trốn tránh kết cục thê thảm… Hửm! Tên điên này quả nhiên không đơn giản mà chết!”

Ở dưới bùn như có động đất, khiến cho hai nàng kinh ngạc, từng trận trừng trận âm thanh như dã thú rống giận từ dưới đất truyền ra, cự thạch to lớn bị chấn nát. Bố Lâm cả người toàn bùn đất phóng lên, nhưng cách mặt bùn năm thước bị một bức tường vô hình chặn đứng làm hắn rớt trở lại trong bùn, hai mắt Bố Lâm bị bùn bao phủ, cất giọng quát: “Kỹ nữ! Lão tử sẽ không để cho các ngươi chết dễ dàng!”

Từ trong bùn đi ra, thân thể Bố Lâm đã có sự thay đổi, hai tay chân chính biến thành long thủ, trên đầu mọc cặp long giác đen bóng không dính chút bùn, cả người thì bao phủ lân phiến, mắt lộ huyết quang.

“Hoàng hậu, sao hắn lại có bộ dạng như thế này?” Ai Phỉ sợ hãi nói.

Điệp Vũ mặt đẹp bỗng ngưng trọng: “Thủy tổ của dòng họ Cuồng Bố chính là Bố Thú (bố = khủng bố, sợ hãi, có thể hiểu là con thú reo rắc nỗi sợ hãi), vào chín trăm năm trước được mệnh danh là người cường hãn nhất Thú tộc – Phục Long chiến sĩ, hắn đi lên Linh sơn săn giết Ma Long thế nhưng lại thất bại, tuy nhiên Ma Long không giết hắn. Mười năm sau đó, Ma Long trọng thương, ma, thần, nhân, thú, tinh linh các tộc liên hợp lại để Đồ Long, Ma Long thì triệu tập long tộc để đối kháng. Tại trận Đồ Long chi chiến, long tộc bị diệt tộc. Chẳng qua, khi các tộc chuẩn bị giết Ma Long để đem đi tế, Bố Thú lại suất lĩnh mấy vạn chiến sĩ thú tộc đem Ma Long bảo vệ, bởi vì Ma Long từng tha mạng hắn, người nọ phải báo đáp ơn huệ này, nhưng hắn không thể ngăn trở được liên minh các tộc, Ma Long cuối cùng cũng bị giết, Bố Thú và thuộc hạ của hắn thì bị diệt gần hết. Nhưng mà không ai ngờ, Ma Long vì cảm kích sự tương trợ của Bố Thú, trước khi chết cùng hắn định ra huyết khế vĩnh hằng, đem long phách cùng sinh mệnh lực còn thừa rót vào cơ thể của Bố Thú, trở thành ấn chú bất diệt trong huyết mạch của Bố Thú, đời đời truyền thừa.”

“Sau đó thì sao?” Ai Phỉ bị cuốn hút theo truyền thuyết, tò mò hỏi.

Điệp Vũ nói: “Truyền thuyết gần cả ngàn năm trước ta làm sao biết rõ được!”

“Khi quay về ta sẽ kiếm một chút sử sách đọc cho rõ ràng a.” Ai Phỉ dường như cảm thấy hứng thú vô cùng nói.

Điệp Vũ đáp lại: “Sử sách của các tộc cũng không có tường thuật lại rõ ràng đâu.”

“Tại sao chứ? Rõ ràng sự việc trọng đại như vậy không có khả năng chỉ viết cho qua loa a.”



“Năm đó công chúa các tộc và các nữ nhân có uy quyền đều có quan hệ dây dưa không rõ với Bố Thú, bởi vậy các sử gia của các tộc đều cố ý xoá bỏ đoạn lịch sử này. Không ai dám kể hay ghi lại chi tiết về hắn, bởi đó chính là sự sỉ nhục với các tộc, cho dù là các nữ nhân đó cũng không muốn truyền lưu vào tai hậu nhân.”

“Thì ra là thế.” Ai Phỉ nghe cái hiểu cái không nhưng cũng không khỏi cảm thán, thảo nào người đời gọi dòng họ Cuồng Bố là “Da^ʍ thú dòng họ”, cũng là vì tổ tiên khơi mào, bọn hắn chính là cường đạo đi trộm da^ʍ nữ nhân các tộc a. Ánh mắt của nàng lần thứ hai chú ý tới Bố Lâm trong bùn, nàng ngờ vực hỏi: “Hoàng hậu, lần này chắc hẳn Bố Lâm không có biện pháp trốn thoát phải không?”

Điệp Vũ vừa định gật đầu, bỗng nhiên thấy bùn nhão đang tạo thành vòng xoáy, đại địa cũng chấn động mãnh liệt, chợt nàng nhớ tới lời Bố Lâm, kinh hô: “Không tốt! Ai Phỉ, chuẩn bị chiến đấu, tên da^ʍ thú này đang tích lực để xông phá kết giới, chính là chiêu “Long giác cuồng thế" nổi danh của thú tộc.”

Vừa dứt lời, Điệp Vũ cả thân thể bao phủ hỏa diễm, Ai Phỉ kinh hoảng: “Hoàng hậu! Ta không còn sức a! Thi triển “Thần ngục” xong, cần phải có bốn ngày dưỡng sức mới có thể tiếp tục thi triển ma pháp, dùng thân thể của ta bây giờ không giúp được gì cho ngươi đâu!”

Tiếng không khí ma sát từ trong kết giới truyền ra, Bố Lâm còn chưa tấn công, long thế đã bắt đầu không ngừng công phá kết giới, đây chính là khí thế có được từ Long Thú huyết chú áp súc mà thành, chuyên dùng để phá hủy các loại kết giới, tuy rằng “Thần ngục” đúng là kết giới tối thượng từ viễn cổ truyền lại, nhưng khi Bố Lâm vừa vận sức, Điệp Vũ cũng không nắm chắc kết giới này có chịu nổi hay không. Bởi vì trong chín năm qua, không có tinh linh nào có thể thi triển “Thần ngục” thế nhưng “Long giác cuồng thế” lại từng phá hủy các loại kết giới khác, để phòng ngừa vạn nhất, Điệp Vũ nhanh chóng tiến vào trạng thái chiến đấu.

Nàng biết rất rõ, “Long giác cuồng thế” sau khi dùng xong sẽ khiến cho lực lượng cùng thân thể Bố Lâm sẽ tổn hại nghiêm trọng. Nàng phải nắm chắc thời khắc quan trọng này đem hắn giết chết.

Bối rối thiên địa lực lượng từ vũng bùn bạo phát, Bố Lâm cuồng bắn ra, nhưng lúc này thấy không rõ lắm thân ảnh của hắn, chỉ thấy to lớn hắc sắc Long Giác như xoay tròn to lớn toản phóng lên cao, va chạm vào kết giới trong nháy mắt, trong rừng rậm vang lên chói tai mài toản chi âm.

Long Giác to lớn toản bị nghẹt, trì trệ không tiến; tốc độ xoay tròn lại lần nữa đề thăng, lực lượng cạn kiệt thôi động lệnh Bố Lâm phát sinh thống khổ tiếng rống, nhưng mà bối rối không nghỉ đại địa, gọi hai nàng biết cho dù là Tinh linh tộc viễn cổ kết giới "Thần tù" cũng sắp sửa bị "Long Giác" toản phá.

Vũng bùn bốn phía cây cối cùng thổ địa đều sập, Ai Phỉ nhìn cái này một màn kinh khủng, hiểu rõ cuồng bố dòng họ chỉ tham chiến chín năm để tinh linh binh bại như núi cũng nguyên nhân thực sự, đó chính là: Cuồng bố dòng họ chính mình tinh linh không có mạnh cậy mạnh lượng, nhưng tinh linh dẫn cho rằng hào ma pháp lại khó có thể bắt hàng phục bọn họ.

"Bành!"

Giống như khí cầu bạo liệt giống nhau, "Thần tù" cuối cùng vô năng chống lại Ma Long hắc sừng toản tấn công, trong nháy mắt vỡ tan.

Bố Lâm xoay tròn như hắc sừng chui thân thể quán tính cuồng bắn...

Điệp Vũ tùy theo bắn phi, thẳng đuổi theo Bố Lâm, trong tay ma thay đổi ra một cây đuốc diễm vậy to lớn thương, hướng hướng thế kiệt chỉ Bố Lâm đâm tới, khẽ kêu nói: "Bố Lâm da^ʍ thú, của ngươi ngày diệt vong đã đến!"

Ma huyễn lửa khói lưỡi lê tiến Bố Lâm lưng, xỏ xuyên qua trước ngực của hắn là lúc, ma thương ngay lập tức biến mất, máu lại lần nữa sái khoảng không, Bố Lâm thân thể khổng lồ cấp tốc rơi, nổ lớn đánh đại địa, đã không còn bất luận cái gì động tĩnh.

Điệp Vũ bay xuống trên mặt đất, nhìn xa xa như tử vậy phục phó trên mặt đất Bố Lâm, thư ra một ngụm trường khí, không nén được trong lòng mừng như điên, đối với đi tới Ai Phỉ nói: "Nhiệm vụ của chúng ta vốn chỉ là dẫn dắt rời đi hắn, không nghĩ tới ta ngươi ôm Sa Châu tổ tôn, cánh bị hắn đuổi theo, càng không có nghĩ tới có thể gϊếŧ hắn! Từ nay về sau Tinh linh tộc có thể thở phào một cái, đối phó nhân loại liên minh, nếu so với đối phó bọn họ dễ dàng hơn nhiều. Nhân loại cường hãn nữa, cũng không có bọn họ cái loại này mạnh rất ma pháp năng lực chống cự."

"Thật đã chết rồi sao?" Ai Phỉ bán tín bán nghi nhìn chằm chằm Bố Lâm, rất sợ hắn trong lúc bất chợt bính nhảy dựng lên...

Điệp Vũ nói: "Tuy rằng hắn còn sống có khả năng rất thấp, nhưng chúng ta hay là cẩn thận là hơn! Long Thú Huyết Chú đúng là cuồng bố dòng họ mạnh nhất võ thừa, chỉ có mỗi một đời tông chủ có thể kế thừa, thế nhưng giống chúng ta ma pháp giống nhau, càng là cường hãn võ đạo Huyết Chú, càng là cần phải bỏ ra trầm đau đại giới! Loại này Huyết Chú ở mỗi lần thi triển thì, cũng sẽ lệnh huyết thừa người bản thân thống khổ không chịu nổi, hơn nữa Huyết Chú sau khi biến mất, sẽ lệnh thân thể đã bị thương tổn nghiêm trọng, nửa tháng trong vòng cơ bản không có bất kỳ chiến đấu nào năng lực, cộng thêm thân thể bị thương, bọn họ trở nên so với thường nhân còn suy yếu..."

Ai Phỉ lo lắng nói: "Thế nhưng, Huyết Chú không có khả năng chỉ duy trì như thế thời gian ngắn ngủi..."



"Đây chính là ta vì sao phải phá thế chưa kiệt là lúc công kích nguyên nhân của hắn!" Điệp Vũ ngôn ngữ tràn đầy đang kiêu ngạo, nàng xem nhìn Ai Phỉ, tiếp tục giải thích: "Long toản đâm rách kết giới, lúc nào đi thế bởi vì quán tính rất khó đình chỉ, cũng cho dù hắn mất đi công kích phương hướng, chỉ cần tại nơi thời gian cực ngắn nội đối với hắn phát động công kích, nếu mà thành công, rất có thể lúc đó đem hắn đánh gục. Theo cái chết của hắn vong, Huyết Chú cũng cáo biến mất. Tuy rằng hắn không sợ hỏa hệ ma pháp, nhưng ta ma thương, trên thực tế thuộc về binh khí hệ công kích võ đạo, bởi vậy có thể thương tổn hắn thân thể, chỉ đúng là lực lượng của ta cũng tiêu hao nhiều lắm. Nếu hắn không chết nói, ta khó có thể chống đối Huyết Chú tiêu cuồng hắn..."

"Tiểu thư, nếu mà hắn đã chết, Huyết Chú cũng sẽ không tùy theo chung kết đi?" Ai Phỉ đột nhiên nghĩ đến vấn đề này, Điệp Vũ bỗng nhiên kinh chấn động, nói: "Chỉ mong khắc Lô Sâm bọn họ có thể gϊếŧ chết huynh đệ của hắn! Bằng không theo cái chết của hắn vong, Huyết Chú sẽ bị huynh đệ của hắn kế thừa, bởi vì hắn đến nay không có nhi tử! Cuồng bố dòng họ Long Thú Huyết Chú truyền thừa rất kỳ lạ, bởi vì Ma Long bất diệt ý chí chi hỏa, lúc trực hệ huyết thừa chung kết thì, sẽ tự động lựa chọn đang lúc hệ huyết thừa. Giống vậy nếu mà không phải của hắn phụ thân có lời của con, máu này thừa sẽ rơi xuống phụ thân hắn huynh đệ trên người, tiếp tục truyền thừa. Nếu như hắn đã chết, dưới tình huống như vậy, Huyết Chú sẽ bị hắn thân đệ đệ Bố Doanh kế thừa, nếu Bố Doanh đã chết, còn lại là những huynh đệ khác..."

Ai Phỉ vội la lên: "Tiểu thư, chúng ta nhanh chóng tra một chút hắn rốt cuộc có hay không thật chết đi?" Dứt lời, nàng xung phong nhận việc hướng trên đất "Nê nam" đi đến, Điệp Vũ ra quát bảo ngưng lại nói: "Ai Phỉ, sau khi từ biệt, thân thể ngươi suy yếu, gặp phải công kích khó có thể né tránh, hãy để cho ta đến xác định đi!"

Điệp Vũ một giành trước, Ai Phỉ trạm ngay tại chỗ, nói: "Tiểu thư phải cẩn thận..."

"Ta sẽ." Điệp Vũ cảm kích đáp, đi tới Bố Lâm bên cạnh, đá ra một cước, cấp tốc lui về phía sau, đã thấy trở mình lộn lại Bố Lâm vẫn không có động tĩnh, nhìn nữa hắn nhắm chặc hai mắt, trước mũi ẩm ướt nê cũng không có nửa điểm văn di chuyển, thế là lại thận trọng ngồi chồm hổm xuống, cau mày đưa tay đến tim của hắn ngực tìm tòi, một hồi lâu, nàng nữu khuôn mặt đến hướng Ai Phỉ cười nói: "Mũi vô khí tức, ngực vô nhảy lên, đã chết."

Ai Phỉ cũng vui vẻ mỉm cười, chỉ là cái này cười ở trong nháy mắt ngưng kết, mắt kinh mũi nhọn ngưng tụ.

Điệp Vũ lập cảm không ổn, Ai Phỉ đã rồi kinh hô: "Tiểu thư, ánh mắt của hắn..."

Điệp Vũ lý giải Ai Phỉ muốn nói gì, nhưng nàng đã không kịp lắng nghe, chỉ vì của nàng cánh tay phải bị thiết dời tay móng kiềm thực, to lớn sức kéo đem nàng kéo được tà ngã xuống, tại đây loại ngay lập tức biến hóa giữa, nàng không có khả năng niệm chú thi pháp, mà chỉ muốn võ đạo lực lượng, nàng cũng không Huyết Chú giữa Bố Lâm đối thủ.

Khi nàng lấy lại tinh thần là lúc, Bố Lâm đã xoay người ngăn chặn nàng, long trảo không lưu tình chút nào cắm vào nàng cực đại như dưa hấu vậy tả nhũ, muốn đồ đem trái tim của nàng móc ra, nàng cảm thấy hắn tàn khốc sát ý, phát sinh thét chói tai đồng thời, nguyên thủy sợ hãi cùng mềm yếu khiến nàng nhận mệnh nhắm mắt, nhưng mà lợi trảo cũng không có cắm vỡ trái tim của nàng, mà là dừng lại ở vυ" của nàng mỡ cầu trong.

Nàng bỗng nhiên mở mắt, chỉ thấy Ai Phỉ ôm chặt lấy Bố Lâm, nhưng hắn lợi trảo vẫn như cũ thốn thốn đâm vào nàng, cầu sinh du͙© vọиɠ lần thứ hai thức tỉnh, ẩn chứa lực lượng cường đại song chưởng trong sát na đánh vào hắn bị thương trong ngực, đem hắn và Ai Phỉ đồng thời đánh bay...

"Tiểu thư, gϊếŧ hắn! Không muốn bận tâm ta..."

Ai Phỉ thống khổ kiều gọi giữa, Điệp Vũ từ dưới đất nhảy lên, màu hồng tinh linh chi cánh chiến phách, hai tay kết ấn, hỏa hệ ma nguyền rủa cùng thổ hệ ma nguyền rủa lần lượt niệm bắt đầu.

Bố Lâm thấy kinh hãi, trong cơ thể cuồng kính run lẩy bẩy, lại khó có thể đem Ai Phỉ chấn động ly, sợ hãi rống nói: "Sinh mệnh kết giới giữa ma thể kết ngạnh? Mẹ của ngươi, lão tử tử cũng không cam a!"

Trắng noãn hai cánh thật chặc bao vây Bố Lâm...

Điệp Vũ hai phe ma pháp xông tới, đẻ ra bước phát triển mới ma pháp xung kích lưu: Bạo lôi ầm phệ!

Ầm ầm...

To lớn đất lôi hệ ma kính tráo chàng xuống tới, Ai Phỉ cùng Bố Lâm đồng thanh gào thảm trong nháy mắt, phảng phất ngày băng mà tháp giống nhau, bốn phía sinh vật bị bạo hủy, Điệp Vũ cũng bị mình ma kính chấn động ném ngoài trăm thước, hồi lâu mới miễn cưỡng đứng lên, loạng choạng đi tới, chỉ thấy một hố sâu to lớn, hố đất nội tán lạc Ai Phỉ y phục vải vụn, nhưng không thấy hai người thi thể mảnh nhỏ.

Nàng lăng nhiên một trận, nước mắt buồn bã tích lạc, bi thương mà khóc ròng nói: "Ai Phỉ, xin lỗi, ta thực sự không muốn... Chỉ là ta phải như vậy a!"

Điệp Vũ hai đầu gối mềm nhũn, điệt quỳ gối cái hố trước.