Chương 2: Diệp Phong

Địa cầu, năm 2023.

Trong một căn phòng ở ngoại ô thành phố Hà Nội, một thiếu niên đang nằm dài, trên tay thiếu niên này cầm một cuốn sách cũ đang mở.

Luân xa trong tiếng Phạn có nghĩa là bánh xe hay cái đĩa. Luân xa có thể được hiểu là những vòng xoáy năng lượng trên cơ thể con người, đóng vai trò cốt yếu trong việc duy trì năng lượng sống, tinh lực và cả kết nối giữa con người với vũ trụ.

Các luân xa nằm bắt đầu từ đáy cột sống và di chuyển lên trên cho tới đỉnh đầu. Chúng quay tròn và thực hiện việc điều chỉnh dòng năng lượng sống của con người. Tương tự như trung tâm năng lượng truyền dẫn khí xung động trong cơ thể, giúp điều hòa sức khỏe tinh thần, cảm xúc và thể chất.

Chỉ khi nào khai mở được cả bảy luân xa trên cơ thể thì mới có thể hấp thu thiên địa nguyên khí đất trời. Khi đó con người sẽ có thể có được những năng lực đặc biệt.

Địa cầu thời hiện đại chính là thời kỳ mạt pháp, lượng linh khí vô cùng ít ỏi khiến con người rất khó có thể khai mở được cả bảy luân xa. Nên việc hấp thụ tinh hoa của trời đất vũ trụ là điều không thể.”

Thiếu niên đang chìm đắm trong từng câu chữ trên cuốn sách, bỗng nhiên điện thoại rung lên, giọng nói của một người đàn ông phát ra:

“Xin chào, anh là Diệp Phong đúng không ạ? Anh có một đơn hàng trên shoppe, anh ra nhận hàng giúp em nhé, của anh hết một trăm ngàn.”

Bên ngoài đang mưa phùn, khiến cho không khí trở nên lạnh lẽo và ướŧ áŧ. Diệp Phong vội khoác chiếc áo khoác đầu giường lên người và bước ra khỏi phòng. Một lúc sau, hắn quay trở lại với hộp hàng mới đặt. Đây là chiếc vòng cổ mà Diệp Phong đặt từ hai hôm trước, nhìn khá đẹp và bắt mắt.

“Shop này làm ăn cũng nhanh nhỉ…”

Diệp Phong vừa mở gói hàng vừa nói.

“Nhưng mà…gửi nhầm hàng à. Mình nhớ có đặt chiếc vòng cổ như này đâu.”

Diệp Phong ngơ ngác nhìn kiện hàng bên trong, đây rõ ràng không phải là thứ mà hắn đã đặt. Để chiếc vòng cổ sang một bên, Diệp Phong nhìn thấy một tấm bưu thϊếp được đặt phía dưới đáy hộp.

Phía trên tấm bưu thϊếp là một hàng chữ được viết tay khá nắn nót và đẹp đẽ:

“Rất xin lỗi vì hàng bạn đặt đã hết,trong kho của shop chỉ còn lại một chiếc vòng cổ này. Hi vọng bạn sẽ thích, nếu không vừa ý bạn có thể gửi trả lại cho shop. Cảm ơn bạn.”

Sau khi kiểm tra chiếc vòng cổ, Diệp Phong phát hiện rằng nó có một số hoạ tiết cực kì lạ mắt. Trên bề mặt của chiếc vòng cổ có một hình thái cực đồ lờ mờ. Móc của nó có một lỗ nhỏ tinh xảo, được xuyên qua bởi một sợi tơ mảnh chưa từng được Diệp Phong thấy trước đây.

Sợi tơ này bền như thép nhưng lại mềm mại như nhung. Bề mặt vòng cổ được làm bằng một loại đá đen lạnh lẽo, thỉnh thoảng lại phát ra ánh sáng lấp lánh, tạo ra một cảm giác hoang dã và tang thương. Mặt phía sau của chiếc vòng cổ chỉ khắc vỏn vẹn hai chữ kì lạ, mà Diệp Phong không thể tra được nó thuộc về ngôn ngữ của quốc gia nào cả.

Chiếc vòng cổ này thật đẹp, lạ và cổ quái, khiến Diệp Phong không thể rời mắt khỏi nó. Cho đến khi điện thoại báo hiệu đã đến năm giờ chiều, Diệp Phong mới ngừng quan sát.

“Thôi vậy, vòng nào mà chả như nhau. Dùng tạm cái này cũng được.”

Cơn mưa phùn đã ngừng từ bao giờ, tuy nhiên những gì nó để lại dễ khiến con người phải buồn bực, vô cùng nhớt nhát và khó chịu.

Diệp Phong nhanh chóng đeo chiếc vòng cổ, xỏ giày và bước ra ngoài cửa.

Chạy bộ là cách mà Diệp Phong chọn để rèn luyện sức khỏe và giải tỏa căng thẳng sau những giờ học tập. Nhờ thế mà sức khỏe của hắn khá tốt, dường như rất ít khi mắc phải những bệnh vặt.

Diệp Phong là một sinh viên năm nhất tại Hà Nội, hắn không có gì đặc biệt so với những sinh viên khác. Thân hình hơi gầy với nước da hơi ngăm đen. Tuy nhiên, điểm thu hút ở hắn chính là gương mặt hiền lành với chiếc kính cận của mình.

Bản tính ngại giao tiếp khiến Diệp Phong không có một người bạn tri kỉ nào, đến cả người yêu cũng không.

“Có lẽ phải kiếm dần đi cho bằng bạn bằng bè chứ nhỉ.”

Vừa chạy Diệp Phong vừa tự giễu. Ánh nắng chiều tà rọi xuống khiến cảnh vật chung quanh thật đẹp và yên bình.

Đây là Long Biên, một vùng ngoại thành Hà Nội nhưng lại cực kì sầm uất và yên tĩnh. Sở dĩ Diệp Phong lựa chọn một nơi như thế này là bởi vì hắn không thích cuộc sống đầy xô bồ và nhộn nhịp trong nội đô.

Mặc dù từ quê lên Hà Nội để mưu sinh nhưng Diệp Phong vẫn luôn yêu khung cảnh thiên nhiên mơ mộng mà thanh bình.

Căn hộ mà Diệp Phong thuê cũng nằm ngay cạnh một cái hồ lớn, mùa hè không hề có cảm giác nóng nực mà cực kì mát mẻ.

Vừa chạy, Diệp Phong vừa phóng mắt tận hưởng khung cảnh xung quanh hồ. Lúc này có khá nhiều người đều đang chạy bộ như hắn, chủ yếu đều là những ông lão, bà lão đã nhiều tuổi. Tầm tuổi như Diệp Phong lại không có bao nhiêu, thành ra lại khiến hắn có chút lạc lõng giữa một khung cảnh yên bình.