Chương 2

Thẩm Dục rất mẫn cảm, mẫn cảm đến mức nếu người khác nói nặng lời, cậu sẽ hoảng sợ cả ngày.

Hạ Gia Mộc vô tình phát hiện ra sự việc này.

Thứ 6 ngày đó, hai người vốn dĩ ở một chỗ và cùng nhau về nhà, nhưng hôm đó Thẩm Dục nói có việc bảo Hạ Gia Mộc đi trước.

Hạ Gia Mộc không phải kẻ ngốc, anh có thể thấy rõ vẻ hoảng sợ trên mặt Thẩm Dục.

Anh giả bộ đi trước, trên thực tế ra khỏi cổng trường và lén lút quay lại, không ngờ khi quay lại thì nhìn thấy một cảnh tượng khiến anh phát giận.

Thẩm Dục ngồi xổm bên thùng rác, hai tay ôm đầu, có một nam sinh đứng trước mặt nắm tóc cậu: “A, một thằng con trai lớn còn biết khóc sướt mướt, không biết ghê tởm sao? Mày dựa vào chiêu này để Hạ Gia Mộc bảo vệ mày.

Không nói đến khuôn mặt của mày, ông đây nhìn mà động tâm chứ đừng nói đến thằng nhãi còn zinn Hạ Gia Mộc kia. Ồ không, nó đã không còn zinn nữa, có phải mày dùng thứ đó giúp nó phá thân không?”

Hạ Gia Mộc càng tức giận hơn khi thấy Thẩm Dục không phản kháng chút nào, toàn bộ tức giận đều hướng đến nam sinh kia “Vương Lỗi, CMN mày cho rằng ai cũng giống thằng ghê tởm như mày sao?”

“Ái chà, thẹn quá thành giận? Nếu không phải tình nhân nhỏ của mày thì mày khẩn trương cái gì?”

“Quan hệ của tao với Thẩm Dục không cần mày lo? Mày uống nước biển để lớn lên sao, quản quá nhiều.”

“Ông đây không quen nhìn bộ dáng của mày thế này, nếu đυ.ng phải, hôm nay hai tụi mày đừng hòng đi!”

Vương Lỗi nháy mắt với những người bên cạnh, mọi người đi về phía Hạ Gia Mộc như thể họ muốn vây quanh anh.

Thẩm Dục nôn nóng nhìn Hạ Gia Mộc, ai ngờ anh giống như người không có chuyện gì, thật giống không để ý đến những người trước mắt này, “Thật ra tao không muốn chạy, dù sao trước khi đến tao có nói với giáo viên chủ nhiệm có người đang đánh nhau ở khu dạy học, thầy sẽ đến giúp tao bảo vệ công lí, nói đúng không?”

“Mày cho rằng tao sợ ổng” Khí thế của Vương Lỗi rõ ràng yếu đi.

Hạ Gia Mộc cười nhạo một tiếng, sợ không đủ kí©h thí©ɧ Vương Lỗi, “Mày không sợ thì chờ ở chỗ này.”

Vương lỗi hung hăng nhìn chằm chằm Hạ Gia Mộc, như muốn phán đoán xem có thật sự kêu giáo viên chủ nhiệm đến thật không, nhưng vẻ mặt tự nhiên của Hạ Gia Mộc khiến hắn không dám mạo hiểm.

“A, việc này không để yên, tao chờ xem.”

“Cmn ai muốn xem với mày, rắc rối thì tránh đi xa!”

Vương Lỗi tức giận đến mức không để ý đến giáo viên chủ nhiệm mà đến đánh Hạ Gia Mộc, nhưng mấy thằng đệ của hắn lại sợ phiền phức, khuyên can mãi cũng khuyên hắn luôn rồi.

Người bên kia vừa rời đi, Hạ Gia Mộc cũng không nhìn Thẩm Dục trên mặt đất, xoay người muốn đi.

“Hạ Gia Mộc……”

Tuy rằng Thẩm Dục kêu rất nhỏ, Hạ Gia Mộc vẫn nghe thấy, anh dừng chân nhưng không mở miệng nói gì, không khí trong lúc nhất thời an tĩnh mà có chút đáng sợ.

Một hồi lâu, Thẩm Dục mới ngập ngừng hỏi: “Cậu tức giận sao?”

Nói chưa dứt lời, Hạ Gia Mộc vừa nghe thì tức giận: “Không phải do cậu sao? Còn đuổi tôi đi, tôi đâu dám giận cậu.”

Hạ Gia Mộc còn đang chờ Thẩm Dục giải thích cho mình, ai ngờ Thẩm Dục nghe vậy nên cúi xuống, không muốn giải thích gì nữa, Hạ Gia Mộc giận đến mức dứt khoác xoay người đi luôn.

Sau khi Hạ Gia Mộc trở về, anh đã quên mất chuyện này, ngày hôm sao lúc đi tìm Thẩm Dục mới ý thức được sự việc rất nghiêm trọng ——

Thẩm Dục khóc suốt đêm trong chăn, đôi mắt sưng lên vì khóc.

Trải qua bao lời dò hỏi, Hạ Gia Mộc mới biết Thẩm Dục cho rằng anh tức giận sẽ không bao giờ để ý đến cậu nữa, cho nên cả đêm ngủ không được.

Không ngoa khi nói mức độ mẫn cảm của Thẩm Dục gần bằng Lâm Đại Ngọc, sau đó Hạ Gia Mộc không dám nói nặng lời với Thẩm Dục.