Chương 10: Ay da, rốt cuộc dì này có lai lịch gì vậy?

Chỗ này khá vắng vẻ, bình thường cũng ít người qua lại, nên bà càng không hy vọng có ai đó đi trên đường cứu mình.

Đúng lúc này, một bàn tay nhỏ bé trắng nõn nắm lấy cánh tay bà.

"Dì, dì không sao chứ?"

Giọng nghe rất hay, lại trong trẻo.

Thẩm Tú Nga nghe vào tai giống như tiên âm*.

*ý chỉ âm tranh trong trẻo, dễ nghe

Nhưng còn chưa kịp ngẩng đầu lên, bà đã nghe cô gái nhỏ kia tức giận mắng: "Tống Thời Vi, sao đi đâu cũng gặp chị vậy! Tôi nói cho chị biết, người này đang lừa tôi, chị đừng gây thêm phiền cho tôi, mau tránh ra!”

Tống Thời Vi??

Ba chữ này lập tức vang lên trong đầu Thẩm Tú Nga, vừa ngẩng đầu nhìn lên, liền thấy khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, đôi mắt to, sống mũi cao cùng làn da trắng nõn.

Lúc này, cô đang nhìn bà với vẻ mặt lo lắng.

"Dì, dì có thể đứng dậy được không? Có phải bị trật eo rồi không?”

Tống Oanh Oanh thấy cô không để ý đến mình, lập tức muốn kéo cánh tay cô, nhưng đáng tiếc, Tống Thời Vi đã sớm đề phòng cô ta, giương cánh ta đẩy cô ta sang một bên.

"Tống Oanh Oanh, tôi thấy chính cô mới có vấn đề đó! Đã đυ.ng người rồi còn vênh váo, ai cho cô cái mặt to thế hả? Lỡ dì này bị cô đυ.ng xảy ra chuyện gì, lát nữa người nhà họ đến, cô không chỉ phải đền tiền mà còn bị công an gọi đi thẩm vấn đấy! Đến lúc đó, hừ, xem cô còn vênh váo được nữa không!"

Ban đầu Tống Oanh Oanh còn tưởng rằng Thẩm Tú Nga đang giả vờ, muốn lừa cô ta, nhưng lúc này, thấy sắc mặt bà tái nhợt, mồ hôi chảy xuống, nhìn thế nào cũng không giống như giả vờ, trong lòng cô ta đột nhiên hoảng sợ.

Đỡ xe lên định chạy nhưng Tống Thời Vi sao có thể để cô ta đi dễ dàng như vậy.

Dì này bị cô ta tông trúng, đến đi cũng không nổi, lúc này mà cô ta bỏ chạy chẳng phải là gây tại nạn rồi bỏ trốn sao?

Một tay nắm lấy đầu xe đạp của cô ta.

Tống Oanh Oanh tức giận la: "Tống Thời Vi, chị đang làm gì vậy hả? Buông ra! ”

Vừa nói, còn không quên nhìn xung quanh, phòng ngừa có người nhà của người kia tới.

Nhưng Tống Thời Vi vẫn nắm lấy không buông.

"Tống Oanh Oanh, nếu muốn rời đi, thì bỏ tiền ra!"

Khi Tống Oanh Oanh nghe vậy, đôi mắt liền mở to.

"Tống Thời Vi, chị có bệnh hả? Tôi bỏ tiền gì? Tôi không có tiền! ”

Nhưng Tống Thời Vi không tin cô ta không có tiền. Không nói đến tiền lương tạm thời của cô ta là hơn chục tệ một tháng, chỉ Phùng Xuân Mai và bà cụ Tống ở nhà thương yêu cô ta đến mức cho cô ta tiền tiêu vặt cũng không ít!

"Không bỏ tiền cũng được, vậy thì chờ người nhà của dì này tới đi!"

Tống Oanh Oanh nóng nảy.

"Tôi, tôi.......dựa vào gì tôi phải bỏ tiền chứ! Đúng là tôi đυ.ng tôi sai, nhưng bà ta đi không nhìn đường, không thể nào chỉ có mình tôi chịu trách nhiệm chứ?”

Thẩm Tú Nga không muốn lừa cô ta.

Yếu ớt giơ tay lên.

"Cô gái nhỏ, cô ấy nói đúng, tôi cũng có trách nhiệm........"

Nhưng Tống Thời Vi không muốn cô ta có lợi! Ở nhà cô ta hoành hành ngang ngược không sao, nhưng ra khỏi nhà cũng hoành hành ngang ngược, đυ.ng người rồi muốn chạy, sao có thể được chứ?

"Vậy cô cũng phải chịu một phần trách nhiệm của mình, nhìn dáng vẻ của dì này, có lẽ phải đến bệnh viện, cô trả một nửa số tiền này!"

"Tôi ......."

Trong lòng Tống Oanh Oanh tức giận, nhưng không biết nên nói như thế nào, trong lòng cô ta chỉ có thể thầm oán giận Tống Thời Vi không có mắt nhìn! Ít nhiều gì cũng là một gia đình! Cứ làm chuyện khuỷu tay hướng ra ngoài!

Hừ! Nghĩ đến đây, cô ta càng muốn đoạt lấy người yêu đoàn trưởng kia!

Sau này cô ta không muốn bị Tống Thời Vi cưỡi lên đầu!

Nghĩ đến đó, cô ta lập tức vô cùng khó chịu.

"Làm sao tôi biết được bà ta khám bệnh hết bao nhiêu tiền mà bỏ một nửa được!"

Tống Thời Vi suy nghĩ một hồi: "Dù sao dì cũng không thể đi được, vừa khéo, cô có thể đạp xe đưa dì đi khám bệnh, không phải được rồi à?"

Tống Oanh Oanh mới không làm vậy.

"Chị muốn thì chị đi đi, tôi không đi!"

Vừa nói, cô ta vừa lấy từ trong túi áo khoác ra hai tệ, ném cho Tống Thời Vi.

"Chị tốt bụng lo chuyện bao đồng thì đưa bà ta đi đi!"

Tống Thời Vi nhìn hai tệ trong tay, giễu cợt: "Cô cho rằng đi khám bác sĩ là mua bắp cải ở chợ rau à? Hai tệ đủ chỗ nào hả? Người ta không phải mua thuốc à? Cô cũng phải đưa tiền thuốc! ”

Tống Oanh Oanh thấy có người ở trong ngõ đi ta, cô ta không tranh cãi nữa, vội vàng lấy ra một tệ nữa ném cho cô rồi chạy.

"Trên người tôi còn nhiêu đó, thêm cũng không có đâu!"

Thấy cô ta nhanh chân chạy, Tống Thời Vi bĩu môi.

Cô ta đúng là kẻ hèn nhát!

Khi cô quay đầu lại thì trùng hợp bắt gặp ánh mắt có chút hưng phấn của Thẩm Tú Nga.

Mặc dù trong lòng cô khó hiểu, nhưng vẫn bước tới cẩn thận đỡ người lên.

"Dì, dì ổn không? Còn có thể đi được chứ?”

Thấy Thẩm Tú Nga đứng lên có chút khó khăn, cô nhanh chóng đỡ bà lên ghế sau xe.

"Dì, cháu đưa dì đến bệnh viện!"

Dọc theo đường đi, Thẩm Tú Nga nhìn bóng lưng gầy gò nhưng vô cùng mạnh mẽ trước mặt, trong lòng không khỏi ấm áp.

Quả thực cô chính là người yêu mà con trai bà nói!

Sáng sớm nay bà canh ở cửa nhà Tống Thời Vi.

Thực ra, bà không chắc người đi ra có phải là Tống Thời Vi hay không, bà chỉ dựa theo mô tả của con trai, thấy cũng xêm xêm tuổi nên đi theo.

Muốn lén nhìn xem cô gái này như thế nào, bà nghĩ vất vả lắm con trai mới chịu tái hôn lần nữa, lỡ như đối phương không đáng tin cậy, bà sợ con trai mình sẽ không chịu nổi đả kích!

Bây giờ, bà thở phào nhẹ nhõm, cô gái này là một người tốt!

Đặc biệt là khi đến bệnh viện, Tống Thời Vi bận trước bận sau lo cho bà, trong lòng bà càng cảm động hơn.

Trong khoảng thời gian này, bà đã mượn điện thoại của bệnh viện, gọi cho người nhà là Lão Chu.

Chu Nhuận Đức đang họp, thư ký của ông nghe điện thoại. Sau khi họp xong, biết chuyện này, ông lập tức hoảng hốt.

Vội vàng bảo tài xế chuẩn bị xe đến bệnh viện.

Lúc này, trong bệnh viện, Thẩm Tú Nga cũng đã khám bệnh xong, chỉ là bị trật eo, bà phải dán thuốc dán phối hợp với uống thuốc để hồi phục.

Thuốc dán dùng trong bảy ngày, tốn tổng cộng là 4 tệ 5 hào.

Tống Oanh Oanh chỉ đưa ba tệ, còn lại 1 tệ 5 hào, Tống Thời Vi hỗ trợ chi ra.

Thẩm Tú Nga nói sẽ đưa tiền cho cô, nhưng Tống Thời Vi không nhận, cô thấy chiếc quần màu xanh mà người dì này mặc đã biến thành màu trắng bệch, trong lòng có chút không nỡ.

Có thể gia cảnh của bà ấy không mấy khấm khá. Hôm nay bị Tống Oanh Oanh tông trúng, bà không những phải chịu tội mà còn không thể làm việc trong mấy ngày tới, không biết phải xoay sở ra sao!

Mặc dù trong tay cô không có nhiều tiền, nhưng cô cũng tiết kiệm được một chút ít

Mấy ngày qua, mặc dù vẫn luôn mong tin tức của Chu Đình Việt, nhưng cô cũng không hề nhàn rỗi. May mắn, đời trước cô là một streamer ẩm thực, nên chỉ cần liên quan đến đồ ăn, cô đều rất thành thục.

Đi xe đạp đến núi ngoại ô đào một bao tải củ cải đường, lén lút làm một ít đường đỏ mang ra chợ đen bán được hơn chục đồng.

Chẳng phải cô sắp kết hôn rồi sao? Cô không hy vọng bà cụ Tống sẽ sắm sửa đồ cưới cho mình, càng không thể hy vọng bà ta sẽ cho mình một xu nào!

Tiền lương của cha mẹ cô đều đã nộp lên, nếu cô muốn khấu trừ tiền của bà cụ Tống thì còn khó hơn cả lên trời.

Do đó, cô phải tự có tính toán. Nơi cô sắp đến không hề gần. Hòn đảo đóng quân của Lực lượng hải quân Đông Hải có tên là đảo Kỳ Liên, nằm ở vị trí phía đông bắc.

Nghe nói có rất nhiều người nghèo ở đó, vì vậy cô phải mang theo một ít tiền, như vậy trong lòng mới không lo lắng!

"Dì, đừng tranh luận với cháu! Nhà dì ở đâu? Cháu đưa dì về! ”

Vừa nói xong, một chiếc xe đột nhiên dừng lại ở cổng bệnh viện, một người đàn ông trung niên đeo kính gọng đen bước ra khỏi ghế sau xe, khi nhìn thấy Thẩm Tú Nga thì lập tức vội vàng chạy tới.

"Em có chuyện gì vậy? Sao bị té đến trật eo thế?”

Thẩm Tú Nga thấy ông liền không nhịn được kích động, như thể ngã trật eo là một chuyện tốt đẹp, bà tỉ mỉ kể lại mọi chuyện, trọng tâm của lời nói không gì khác ngoài "Tống Thời Vi!"

Nhưng ánh mắt Tống Thời Vi lại vô thức rơi vào chiếc xe ở cửa........

Aiya, người dì này rốt cuộc có lai lịch gì? Trông không giống như không có tiền!