Chương 2: Bỏ qua một người có điều kiện tốt như vậy, chạy theo anh?

Thấy anh ta rời đi, nụ cười trên khuôn mặt Tống Thời Vi cũng dần biến mất.

Cô bất lực nằm úp xuống bàn, ngón trỏ vô thức gõ vào mặt bàn.

Làm sao bây giờ, phải làm sao bây giờ? Tại sao không gặp được người tốt? ? _? . . .

Đúng lúc cô buồn bã thu dọn đồ đạc định rời khỏi nhà hàng thì đột nhiên có hai người bước vào cửa, một nam một nữ, tay trong tay, tình tứ bước vào.

Nhưng khi Tống Thời Vi nhìn thấy họ, mặt lập tức tái mét.

Bởi vì hai người này không phải ai khác, chính là nam chính trong truyện Quý Yến Lễ và nữ chính Khương Hân Hân!

Họ cũng nhìn thấy cô.

Quý Yến Lễ lập tức cau mày, còn nữ chính Khương Hân Hân thì hơi đỏ vành mắt, bày ra vẻ đáng thương.

Quý Yến Lễ lập tức đau lòng.

Mặt đen lại, sải bước tiến về phía Tống Thời Vi.

"Tống Thời Vi, cô có bị làm sao không? Sao lại theo dõi tôi?"

Tống Thời Vi: "... . ."

Tôi? CMN, tôi theo dõi anh, mặt anh to vậy à?

"Quý Yến Lễ, não anh bị úng nước à? Tôi theo dõi anh? Con mắt nào thấy tôi theo dõi anh, hả?"

Bị cô phản bác như vậy, sắc mặt Quý Yến Lễ càng khó coi hơn.

"Tống Thời Vi, đừng tưởng rằng cô thay đổi cách thức thì tôi sẽ thích cô, tôi nói cho cô biết, cô nằm mơ! Bao nhiêu năm qua, tôi còn không hiểu cô sao? Cho dù cô không theo dõi, thì chắc chắn cũng đã dò hỏi trước, biết tôi đặt nhà hàng này để đưa Hân Hân đến ăn, nên mới cố tình chặn chúng tôi ở đây!"

"Tôi nói Tống Thời Vi, cô có phiền không vậy? Tôi đã nói rất rõ ràng với cô rồi, tôi không thích cô! Cô có thể đừng bám theo tôi nữa được không!"

Tống Thời Vi: "#¥u0026%#%u0026¥u0026#%#¥!! ”(╯‵□′)╯︵┴─┴

Thật muốn chửi tục mà!

Nam chính trong cuốn sách này chắc chắn bị nóng đầu! Đồ thần kinh? Tự luyến ngông cuồng!

Cô đã trốn họ như vậy rồi, sao không cho cô dứt ra khỏi cốt truyện này chứ!

Tống Thời Vi tức giận liên tục gãi tóc, đang suy nghĩ làm thế nào để tránh khỏi đoạn phim tình cảm này, thì đột nhiên có một người bước vào ở cửa nhà hàng.

Dáng người đàn ông thon dài, trên người mặc áo sơ mi trắng với ống tay áo vén lên đến khuỷu tay, để lộ cánh tay vạm vỡ.

Phần thân dưới mặc quần xanh quân đội, càng tôn lên đôi chân thon dài thẳng tắp.

Nổi bật nhất chính là gương mặt tuấn tú đẹp trai với góc cạnh rõ ràng, cả người toát ra hơi thở mạnh mẽ.

Đẩy cửa ra, anh sải bước về phía bên này.

Ánh mắt Tống Thời Vi sáng lên, có rồi ?? (ˊωˋ*)??

Cô lao về phía trước, khoác cánh tay của người đàn ông đối diện, bỏ qua sự khϊếp sợ trên khuôn mặt của người kia, nói với Quý Yến Lễ và Khương Hân Hân ở bên cạnh: "Xin lỗi nha, tôi không có hứng thú với anh, anh không biết xấu hổ thì soi nướ© ŧıểυ nhìn lại mình đi, có đáng để tôi bám riết lấy không?"

Nói xong, cô ngước lên nhìn người đàn ông bên cạnh, thấy anh đang nhìn cô với ánh mắt tò mò, cô vội vàng nháy mắt, hy vọng anh sẽ hợp tác diễn với cô.

Tuy nhiên, nhìn người này ở khoảng cách gần, trái tim nhỏ bé của cô không nhịn được đập thình thịch, không ngờ nhìn càng gần càng thấy anh đẹp trai hơn!

Chu Đình Việt nhìn xuống cô gái nhỏ bên cạnh, đang chớp mắt tỏ vẻ áy náy với anh, tay anh định rút ra đột nhiên dừng lại.

Bây giờ anh nhìn thấy rõ tình cảnh trước mắt.

Nếu không phải làm chuyện xấu xa gì, anh cũng không ngại giúp cô gái này một lần.

Thấy người đàn ông bên cạnh không rút tay ra, mà trái lại dáng vẻ giống như đang hợp tác với cô, Tống Thời Vi vô cùng cảm động, tảng đá lớn treo trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống.

Cô liếc nhìn Quý Yến Lễ, có sắc mặt vô cùng khó coi ở phía đối diện, nói tiếp: "Luận về ngoại hình, người yêu của tôi đẹp hơn anh nhiều, còn về mặt công việc, ......."

Ây, cô không biết người trước mặt này đang làm công việc gì.

Chu Đình Việt hiểu ý tứ của cô, nhíu mày cười: "Tôi là quân nhân, cán bộ cấp trung đoàn!"

Tống Thời Vi vừa nghe vậy liền bật cười, không ngờ anh ở cấp cao như vậy.

"Nhìn xem, nói về công việc, anh cũng không bằng người yêu tôi, dựa vào gì tôi phải quấn lấy anh chứ. Bỏ qua một người có điều kiện tốt như vậy, chạy theo anh? Trừ khi đầu óc tôi có bệnh!"

Tống Thời Vi nói xong, khẽ liếc nhìn hai người đối diện, thấy thấy Quý Yến Lễ tức đến đầu sắp bóc khói, trong lòng cô vô cùng vui sướиɠ.

Bây giờ, cô chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi cốt truyện, không muốn làm pháo hôi nữa, muốn tránh xa các nhân vật nam nữ chính trong sách, bảo vệ cái mạng nhỏ, sống quá ngày, sống cuộc sống của chính mình.

Vì vậy, nam nữ chính tốt nhất đứng làm phiền cô, thấy cô thì nên đi đường vòng!

Quả nhiên, Quý Yến Lễ đã bị cô chọc đến phát cáu.

Anh ta cứ nhìn Chu Đình Việt ở đối diện, càng nhìn, sắc mặt càng trở nên khó coi.

Dáng dấp anh không tệ, cho dù anh ta cố gắng tìm một cái mụn trên mặt, cũng không thể tìm ra, càng không nhắc đến khí chất và dáng người rắn rỏi của anh, điều mà anh ta có thúc ngựa cũng không thể bắt kịp.

Ngoài ra, anh là một cán bộ cấp trung đoàn, mạnh hơn nhiều so với một thợ nguội* cấp hai trong một nhà máy máy móc.

*Thợ nguội là nhân viên phụ trách thực hiện các phương pháp gia công cơ khí cắt gọt bằng tay đòi hỏi độ chính xác cao mà máy móc không thực hiện được để lắp ráp, sửa chữa… sản phẩm cơ khí và chế tạo máy.

Nhưng khi nghe thấy Tống Thời Vi vẫn luôn đuổi theo anh ta, đột nhiên hạ anh ta xuống, trong lòng anh ta cảm thấy rất xấu hổ.

Đặc biệt là khi anh ta quay đầu lại, thấy Khương Hân Hân cũng đang nhìn Chu Đình Việt ở đối diện, trong mắt không giấu được sự tán thưởng.

Tâm trạng ngay lập tức càng tồi tệ hơn, ngay cả cơm cũng không muốn ăn, lập tức kéo Khương Hân Hân rời đi.

Khi đi ngang qua Tống Thời Vi, bước chân anh ta dừng lại, sâu xa liếc nhìn cô một cái, rồi sải bước rời đi.

Tống Thời Vi thấy bọn họ đã đi ra khỏi nhà hàng, sau đó mới thở phào nhẹ nhõm.

Quá tốt rồi! Quá tốt rồi! ! Cuối cùng đã đi! ! ? (? ^o^? )?

Hôm nay, trong sách cũng không có viết Quý Yến Lễ sẽ đưa Khương Hân Hân đi ăn chỗ này, vì vậy cô mới sắp xếp xem mắt ở đây, không nghĩ tới ngày hôm qua cô cố ý bỏ qua nội dung cốt truyện chạy tới đây.

Nội dung cốt truyện gốc là ngày hôm qua cô phải đến trung tâm thương mại, nhìn thấy Quý Yến Lễ mua khăn quàng cổ cho Khương Hân Hân, cô lập tức ghen tị, đi lên giật lấy chiếc khăn quàng cổ.

Nhìn thấy đôi mắt của Khương Hân Hân uất ức đỏ bừng, Quý Yến Lễ chế giễu cô, khiến trong lòng cô nhất thời khó chịu, đẩy Khương Hân Hân một cái, cô ta không đứng vững, trán đập vào quầy, lập tức biến dạng.

Quý Yến Lễ vô cùng đau lòng, lớn tiếng mắng cô: " Tống Thời Vi, cô bị điên rồi à!" Anh ta đưa tay đẩy mạnh cô một cái, rồi vội vàng đi qua kiểm tra vết thương của Khương Hân Hân.

Còn Tống Thời Vi bị anh ta đẩy ra, cũng không đứng vững, cơ thể lảo đảo, không để ý đến những chiếc đinh thép nhô ra ở quầy hàng phía sau, một tay ấn vào, xuyên thủng, cắt đứt gân tay khiến tay phải hoàn toàn bị phế bỏ.

Kể từ khi không còn tay, cô đã hoàn toàn phát điên.

Trong thời gian nằm viện, vì cảm thấy tội lỗi nên Quý Yến Lễ đã đến thăm cô hai lần, cô liền lợi dụng cơ hội này để nhắm vào Khương Hân Hân, liên tục gây chuyện, không ngừng tìm đường chết, nhưng cũng trở thành chất xúc tác cho tình cảm của nam nữ chính trong nguyên tác ngày càng nồng ấm.

Cuối cùng vào đêm tân hôn của nam nữ chính, nửa đêm cô một mình hồn bay phách lạc đi đến sân đập lúa nơi cô gặp Quý Yến Lễ lần đầu, vốn định hồi tưởng lại từng khoảnh khắc với Quý Yến Lễ, ai ngờ lại bị kẻ xấu nhắm trúng, mất đi trinh tiết, đêm hôm đó, cô đã nhảy sông tự vẫn.

Tống Thời Vi vừa nghĩ đến kết cục của nguyên thân thì không nhịn được giật mình.

May mắn thay, lần này cô thuận lợi tránh khỏi, nhưng trong lòng cô bắt đầu sợ hãi, số phận chết tiệt này, làm sao cô có thể tránh được đây!