Chương 4: Vậy, chúng ta làm người yêu của nhau được không?

Ngay lúc anh đang suy nghĩ lung tung thì đột nhiên nghe thấy đối phương nói một câu.

"Anh này, sao chúng ta không làm người yêu của nhau đi?"

Suýt chút nữa Chu Đình Việt phun hết thức ăn trong miệng ra.

Cũng may anh là người đã từng trải qua sóng to gió lớn nên mới không có hành động thất thố, nhưng anh vẫn không tránh khỏi có chút bị giật mình, nhanh chóng uống hớp nước để dịu xuống.

Đặt cốc nước xuống, anh nhìn Tống Thời Vi ở phía đối diện với vẻ hoài nghi.

"Em, em vừa nói cái gì?"

Tống Thời Vi vẫn nở nụ cười rạng rỡ.

"Em nói, em muốn làm người yêu của anh!"

Như thể sợ anh sẽ hiểu lầm, cô vội vàng bổ sung thêm một câu.

"Với mục đích để kết hôn! Càng sớm càng tốt!”

Chu Đình Việt sững sờ.

Là sao? Cô gái nhỏ này bị cặp đôi lúc nãy kí©h thí©ɧ đến choáng váng rồi à??

Anh ho khan hai lần rồi nói: "Loại chuyện này, tốt nhất đừng đùa giỡn, mau ăn đi, lát nữa đồ ăn sẽ nguội hết đấy!"

Thấy anh không chút dao động, Tống Thời Vi có chút lo lắng.

Một cơ hội tuyệt vời như vậy, cô không thể bỏ qua được.

Ai biết được ngày mai cô có phải đi vào cốt truyện hay không. Có câu nói rất hay, làm sao bạn có thể đi dạo bên bờ sông mà không bị ướt giày?

Tránh được mùng 1, không tránh được mùng mười 15

Giáo đâm thẳng dễ tránh né, tên bắn lén khó phòng bị.

Cốt truyện nhảm nhí này cứ như đồ bỏ đi vậy, lỡ đâu trúng phát thì cô toi đời mất? ?

Nghĩ đến đây, cô vội vàng vươn tay véo đùi mình, hai mắt lập tức đỏ lên, (đau quá!)

Trong đầu cô cố gắng nhớ lại những câu thả thính ở đời trước.

Nhưng trong mắt Chu Đình Việt, lại có chút đáng yêu..

Tống Thời Vi sụt sịt, hai mắt đỏ bừng nói: "Em cũng không muốn như vậy đâu, nhưng không biết tại sao từ lần đầu tiên nhìn thấy anh, em đã cảm thấy rất khác lạ. Anh có biết chơi đàn ghita không?"

Chu Đình Việt có chút bối rối: "Tôi, tôi không...."

Nhưng lời còn chưa dứt, đã nghe Tống Thời Vi nói: "Vậy sao anh gẩy được dây đàn trong lòng em? Em vốn định đi phiêu bạt giang hồ, nhưng gặp anh, em lại muốn dừng để hỏi đường anh!"

Chu Đình Việt: "Đường gì?"

Tống Thời Vi: "Đường đến trái tim của anh!"

Chu Đình Việt: "... ."

Có thể Tống Thời Vi cũng cảm nhận được bầu không khí ngột ngạt, nhưng gộp cả hai đời lại, cô chưa bao giờ tỏ tình với ai, chỉ có người ta tỏ tình cô.

Lời vừa rồi cũng là những người kia nói với cô, nhưng khi chính miệng cô thốt ra thì lập tức cảm thấy cả người nổi hết da gà.

Cô có chút xấu hổ gãi đầu.

Võ mè chẳng sợ nứt.

"Dù sao, dù sao em cũng chỉ muốn biết, anh có nguyện ý không! Em, em thực sự nghiêm túc, không đùa......."

Nhìn thấy vẻ mặt cuống cuồng của cô, Chu Đình Việt đột nhiên bật cười.

Anh đặt đôi đũa trong tay xuống, ngồi thẳng dậy, nhìn cô một lát.

Gương mặt cô rất đẹp, thậm chí đẹp nhất trong những người phụ nữ anh từng gặp qua, anh cũng thích tính cách của cô, nhưng .........

Như thể đang nghĩ đến điều gì đó, anh đột nhiên cúi đầu xuống, Các khớp ngón tay phải rõ ràng, nhẹ nhàng gõ trên mặt bàn.

"Cô gái nhỏ, em còn chưa hiểu rõ tôi, đã muốn làm người yêu của tôi, không sợ tôi là người xấu à?"

Tống Thời Vi kiên định lắc đầu.

Hé miệng nói: "Anh sẽ không, anh nói anh là quân nhân, một quân nhân sao có thể lừa gạt người được. Hơn nữa em có mắt, tự thấy được, em nhìn ra anh không phải người xấu, ít nhất tâm địa anh không xấu xa, vừa rồi anh còn ra tay giúp em mà!”

Chu Đình Việt cười ngẩng đầu lên nhìn cô hồi lâu rồi đột nhiên thở dài: "Chúng ta không thích hợp!"

Tống Thời Vi lập tức cau mày.

"Còn chưa ở chung, sao anh biết chúng ta không hợp chứ?”

Chu Đình Việt thu hồi nụ cười trên môi.

"Vậy em có biết tôi bao nhiêu tuổi không?"

Tống Thời Vi mím môi.

"Thoạt nhìn anh tầm hai mươi bốn, hai mươi năm tuổi!"

Chu Đình Việt bật cười lắc đầu một cái.

"Cô gái nhỏ, tôi hai mươi chín tuổi, lớn hơn em rất nhiều!"

Nghe anh nói anh hai mươi chín tuổi, Tống Thời Vi thật sự cho rằng anh đang lừa mình, trông anh thật sự không giống chút nào, so với với tên Quý Yến Lễ kia cũng không chêch lệch quá nhiều mà. Năm nay cô hai mươi tuổi, anh lớn hơn cô chín tuổi!

Nhưng kiếp trước cô đã sống đến hai mươi lăm tuổi, trong lòng cô đã sớm không còn là một cô gái nhỏ mới hai mươi tuổi.

"Không phải chỉ lớn hơn em vài tuổi thôi sao? Em không quan tâm! ”

Thấy cô thật sự không quan tâm, trái lại Chu Đình Việt có chút kinh ngạc.

"Em bao nhiêu tuổi?"

Tống Thời Vi vốn định nói lớn hơn vài tuổi, nhưng cô nghĩ thôi đi, nếu đến lúc lấy giấy chứng nhận kết hôn, chẳng phải sẽ bị vạch trần hết sao, tốt nhất là nên nói thật.

"Năm nay em hai mươi tuổi, nhưng sang năm em sẽ 21 tuổi! Anh, anh không lớn hơn em mấy tuổi, tuổi tác đối với em không phải là vấn đề! ”

Đối diện với ánh mắt nghiêm túc và kiên định của cô, Chu Đình Việt mỉm cười.

Được, nếu cô nói tuổi tác không là vấn đề, vậy anh sẽ nói với cô chuyện quan trọng nhất của anh.

"Tôi đã ly hôn một lần, và có bốn đứa con!"

Nói vậy, để cô còn biết đường rút lui sao?

Dù sao cô vẫn còn trẻ, vừa nói muốn làm người yêu của anh cũng chỉ là nhất thời kích động, bất kỳ cô gái nào nghe thấy điều này đều sẽ tránh xa anh, đúng không?