Chương 6: Ngay khi tôi trở về sẽ làm báo cáo kết hôn

Ngay khi cánh tay bị cô kéo, Chu Đình Việt cảm thấy có một mùi thơm phả vào mặt, là hương thơm từ trên người cô.

Nói thật, 29 năm qua, anh không có kinh nghiệm ở chung với phụ nữ. Về phần vợ cũ, nói thẳng ra là hai người bọn họ chỉ gặp nhau nhiều hơn so với người bình thường, nhưng còn chưa kịp nắm tay nhau, anh đã phải đi làm nhiệm vụ!

Tống Thời Vi cảm nhận được cánh tay anh cứng đờ, khi ngẩng đầu nhìn lên thì thấy cả khuôn mặt anh đỏ bừng.

Cô nhịn cười, tiếp tục thăm dò.

"Chọn ngày không bằng gặp ngày, hay là hôm nay anh đến nhà em cầu hôn luôn được không?"

Chu Đình Việt vốn đang bối rối, khẽ gật đầu.

"Được......"

Nhưng vừa nói xong, anh cũng phản ứng lại kịp.

"Hôm nay? Hôm nay không được, tôi cùng đồng đội ra ngoài làm nhiệm vụ, phải nhanh chóng trở về quân đội để báo cáo. Hơn nữa khi ra ngoài tôi cũng không mang nhiều tiền, dù gì cũng là đến nhà em, sao có thể đi tay không được?”

Mặc dù Tống Thời Vi muốn nói mình không ngại, nhưng cô biết rõ, như vậy không thích hợp.

Nhưng bây giờ cô đang gấp lắm rồi.

"Nếu không anh về nói với đơn vị một tiếng, ngày mai đến nhà em cầu hôn, thế nào?"

Chu Đình Việt khẽ cau mày.

"Nhưng không phải chúng ta chỉ mới làm người yêu thôi à? Sao bàn chuyện cưới xin luôn rồi?”

Anh vừa dứt lời, liền nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Tống Thời Vi nghiêm lại, quay đầu đi.

"Vĩ nhân từng nói, yêu đương mà không có ý định kết hôn, chính là lưu manh! Chẳng lẽ anh..."!

Được rồi, cô đã nâng chủ đề thành vấn đề phẩm chất rồi.

Chu Đình Việt cười có chút bất lực.

Hừm, mặc dù hơi nhanh, nhưng anh cũng có chú thích cô gái nhỏ trước mặt này. Nếu cô đã không ngại, anh là đàn ông sao phải ngại chứ!

"Được rồi, khi tôi trở về, sẽ xin nghỉ với đội, cố gắng trong hai ngày đến nhà em cầu hôn. Em cũng nên nói chuyện này với cha mẹ em một tiếng, để họ chuẩn bị tâm lý!”

Lúc này Tống Thời Vi mới vui vẻ trở lại.

"Được!"

Đúng lúc này, một người đàn ông ăn mặc giống Chu Đình Việt ở phía đối diện vẫy tay với anh.

"Chu Đình Việt!!"

Đó là đồng đội của Chu Đình Việt.

Anh ra hiệu cho anh ta chờ, hình như vừa nghĩ đến cái gì đó, anh vội lấy một quyển sổ nhỏ và một cây bút từ bên trong, viết tên anh, địa chỉ và một chuỗi số điện thoại rồi đưa cho Tống Thời Vi.

"Tôi tên là Chu Đình Việt, đây là địa chỉ quân đội chúng tôi và số điện thoại trong trung đoàn, nếu có chuyện gì em có thể gọi cho tôi hoặc viết thư cho tôi!"

Tống Thời Vi vội vàng gật đầu, nhận lấy tờ giấy.

Nhìn vào nét chữ thanh thoát kia, cô không khỏi cong môi cười.

"Tôi tên là Tống Thời Vi, Thời là thời gian, Vi là nụ cười!"

Nói xong, cô cầm lấy cuốn sổ và bút trong tay anh.

Xoạt xoạt xoạt, chỉ vài nét, cô đã viết xong địa chỉ nhà mình, còn ghi cả số điện thoại của một cửa hàng tạp hóa gần đó.

"Khi quay về anh không được quên chuyện xin nghỉ phép đâu đấy, nếu xin được rồi thì gọi số này, báo cho em biết một tiếng!"

Chu Đình Việt mỉm cười gật đầu, trong đầu lại liên tục hiện lên tên cô.

Tống Thời Vi, Tống Thời Vi, cái tên này, nghe thật sự rất hay!

Cẩn thận cất cuốn sổ đi, duỗi tay ra, định xoa đầu cô, nhưng có chút băn khoăn, cuối cùng thì anh rút tay về.

Tống Thời Vi nhìn ra suy nghĩ của anh, nắm chặt lấy bàn tay to của anh, đặt lêи đỉиɦ đầu cô, mặt mày cong cong cười nhìn anh.

“Anh muốn sờ cứ sờ, em là người yêu của anh mà!"

Những lời này khiến Chu Đình Việt bật cười.

Anh nhẹ nhàng xoa đầu cô, niềm vui trong lòng đột nhiên được phóng đại lên vô hạn, như thể anh hạnh phúc hơn cả khi được trao huy chương.

Cảm giác này rất mới mẻ, anh là lần đầu tiên được lĩnh hội, nhưng cũng rất thích nó.

Chỉ cúi xuống một chút đã có thể đến gần Tống Thời Vi.

"Cô gái nhỏ, chờ tôi!"

Tống Thời Vi nhìn khuôn mặt đẹp trai đột nhiên phóng to trước mặt, trái tim không khỏi đập điên cuồng.

Cho dù cô là người hiện đại nhưng vẫn không nhìn được đỏ mặt.

Mím môi, khẽ gật đầu.

"Ừm!”

Từ phía đối diện, tiếng hét của đồng đội Vương Truyền Lĩnh truyền đến: "Đình Việt! Đi thôi! Nếu không rời đi, sẽ không kịp thuyền đâu! ”

Chu Đình Việt lưu luyến nhìn Tống Thời Vi lần cuối rồi xoay người sải bước đi về phía đối diện.

Tống Thời Vi hét lên ở phía sau: "Đừng quên chuyện đã hứa với em!”

Chu Đình Việt xua tay.

"Đừng lo lắng! Ngoan ngoãn ở nhà chờ điện thoại của tôi!”

Khi Vương Truyền Lĩnh ở phía đối diện nghe thấy câu nói của anh thì không khỏi tò mò nhìn Tống Thời Vi thêm vài lần.

Nhưng thời gian cấp bách, nhiệm vụ nặng nề, Chu Đình Việt vừa đến, hai người đã vội vã ngồi xe đi đến nhà ga, nếu không vội thì sợ không kịp chuyến tàu cuối cùng!

Sau khi thuận lợi lên tàu, Vương Truyền Lĩnh đến gần Chu Đình Việt với nụ cười thần bí, hỏi.

"Này, cô gái nhỏ vừa rồi là ai vậy?"

Chu Đình Việt cong khóe môi.

"Người yêu của tôi!"

Anh thản nhiên đáp, nhưng nghe vào tai Vương Truyền Lĩnh lại như chấn động.

“Người yêu của cậu sao??"

Vẻ mặt anh ta tràn đầy hoài nghi, cho rằng anh đang nói đùa!

"Cậu có người yêu từ khi nào vậy?"

"Vừa nãy!"

Vương Truyền Lĩnh nào dám tin? Hai người họ đã quen biết nhau mười năm, anh ta biết rõ hoàn cảnh của anh hơn ai hết!

Sao mới ra ngoài một chuyến, anh có người yêu luôn rồi?

Có vẻ như anh ta biểu hiện sự ngạc nhiên quá mức, Chu Đình Việt cười nghiêm túc nhìn anh ta.

"Những gì tôi nói là thật, khi quay về tôi sẽ đánh báo cáo kết hôn!"

Vương Truyền Lĩnh cảm thấy tin tức sau còn bùng nổ hơn tin tức trước, đầu óc anh ta ong ong, nửa ngày chưa hoàn hồn lại.