Chương 8 "Anh ơi, anh có nghĩ người phụ nữ mà bố cưới sẽ tốt với chúng ta không?"

Tống Chí Dũng cũng gật đầu.

"Đúng vậy, mẹ, cho dù Vi Vi thế nào cũng là cháu gái của mẹ. Mẹ…mẹ không thể một bên trọng một bên khinh như vậy được!"

Con người ông trung thực, nhưng ông không ngốc! Sao có thể không biết mẹ đang thiên vị.

Nhưng con gái ông khó khăn làm mới kiếm được người yêu, sao ông có thể đồng ý với đề nghị của bà cụ.

Vả lại, đoàn trưởng Chu người ta không phải là đồ vật, nhường tới nhường lui, người ta là người đang sống sờ sờ, nhà họ Tống nói như vậy, chẳng phải là để mọi người xem trò cười, mất mặt hay sao?

Tống Chí Quốc không lên tiếng, nhưng Tống Thời Vi biết bác cả của cô không phải là người không có mắt nhìn, lúc này ông ta không nói lời, có nghĩa là ông ta đã đồng ý.

Cả ngày Phùng Xuân Mai nhảy nhót kiếm chuyện trong nhà họ Tống, nếu không có ông ta ủng hộ thì không thể nào làm được.

Nếu không thì những năm này, bốn đứa con nhà họ đều đã có việc làm, nhưng anh cả của Tống Thời Vi lại thành thanh niên trí thức xuống nông thôn!

Đúng là cả gia đình giỏi tính toán!

Nếu cô không còn đi học, phỏng chừng ngay cả cô cũng bị đưa xuống nông thôn!

"Bà này, cháu thật sự không hiểu, người yêu của cháu mà cũng nhường được ạ? Nếu như vậy, thì người yêu của anh ba nhà bác cả, nhường cho anh trai cháu đi, lúc trước anh trai cháu cũng vì họ mà vừa tốt nghiệp đã xuống nông thôn! Giờ đã hơn hai mươi tuổi rồi, vẫn chưa lập gia đình! Nhưng anh cả, anh hai nhà bác cả thì con cái đã chạy khắp nơi, anh ba cũng có người yêu rồi, chỉ thương anh trai cháu thôi!"

Ngay khi nghe thấy những lời của cô, sắc mặt của Phùng Xuân Mai và Tống Chí Quốc thay đổi ngay lập tức.

"Như vậy sao được? Đó là người yêu của thằng ba, sao có thể nhường cho anh cháu! Vả lại, anh trai cháu là một thanh niên tri thức xuống nông thôn, làm sao con gái thành phố vừa ý được chứ?”

Những lời này của bà ta có thể coi là chọc vào tổ ong vò vẽ.

Triệu Tuệ Lệ lập tức cuống lên.

"Cái gì gọi là không vừa ý hả? Ngày xưa tại sao con trai tôi lại xuống nông thôn, không phải trong lòng chị Phùng Xuân Mai biết rõ sao? Nó cũng coi như vì gia đình này mà hy sinh, giờ thì hay lắm, chị còn xem thường con trai tôi nữa à?"

Nói một lúc, bà chợt nhớ đến con trai cả Tống Văn Lâm, trong lòng không khỏi đau xót, nước mắt bắt đầu rơi.

"Nói đến chuyện này, tôi chỉ có một đứa con trai, nhà anh cả có ba đứa con trai, nói thế nào cũng không đến lượt Văn Lâm xuống nông thôn!"

Nhưng ai có thể ngờ nhà họ toan tính như vậy? Vội vàng mai mối cho hai người con trai, người con trai út vẫn đang học, bà cụ Tống lại là người thiên vị, tối hôm đó đã lén lút đăng ký cho Văn Lâm.

Đến khi cán bộ khu phố đến thông báo, Triệu Huệ Lệ và Tống Chí Dũng mới biết, Văn Lâm nhà họ Tống bị điều xuống nông thôn! Tống Chí Vĩ thì đi binh đoàn xây dựng!

Gia đình nhà con cả thì không một ai phải đi.

Ngay cả bà cụ Tống cũng lén lút bỏ tiền mua công việc cho bọn họ.

Cho dù lúc đó Triệu Tuệ Lệ có nháo cũng không còn cách nào, bởi vì người ta nói, danh sách đã báo lên, không đổi được!

Tính khí của Tống Văn Lâm cũng rất giống với bố cô là Tống Chí Dũng, anh ấy rất thật thà, hơn nữa anh ấy cũng rất nhiệt huyết.

Khi nghe tin mình sẽ làm một thanh niên tri thức xuống nông thôn, anh ấy còn thuyết phục Triệu Tuệ Lệ.

"Mẹ, mẹ đừng buồn, không phải chỉ xuống nông thôn thôi sao? Con sẵn sàng đi, con cũng muốn đóng góp vào việc xây dựng quê hương! Một người đàn ông tốt nên cống hiến sức mình cho công cuộc xây dựng đất nước! Mẹ, hãy để con đi!"

Con trai đã nói như vậy, Triệu Tuệ Lệ còn có thể nói gì nữa, bà chỉ có thể âm thầm rơi vài giọt nước mắt, còn bất đắc dĩ sắp xếp hành lý cho anh ấy.

Cho nên, Tống Thời Vi nhắc tới chuyện này, một là vì muốn đổi sang chuyện khác, hai là nhắc nhở cha mẹ rằng nhà bác cả đã tính kế thế nào, bây giờ còn muốn tính lên đầu con gái. Quả nhiên lần này Triệu Tuệ Lệ không đồng ý.

Rõ ràng, trong chuyện này, Phùng Xuân Mai và Tống Chí Quốc, ngay cả bà cụ Tống cũng có chút chột dạ.

Qua loa lấy lệ vài câu, cuối cùng cũng bỏ qua chủ đề này.

Tống Thời Vi khẽ nhếch môi, bất lực lắc đầu, nhanh chóng ăn cơm rồi trở vào phòng.

Mấy ngày kế tiếp, mặc dù Phùng Xuân Mai và Tống Oanh Oanh muốn nhắc lại chuyện này một lần nữa, nhưng bà cụ Tống vẫn cảm thấy có chút áy náy nên không lên tiếng, lại thêm Triệu Tuệ Lệ mỗi lần như vậy đều lấy chuyện của Tống Văn Lâm để lấp kín miệng bà ta. Phùng Xuân Mai có muốn cũng không dám nhắc lại.

Ngược lại, Tống Oanh Oanh càng ngày càng kiêu ngạo, nhìn thấy Tống Thời Vi là muốn chế giễu.

“Chị này, không phải chị vì muốn sĩ diện mà cố ý bịa ra người yêu đấy chứ? Chị tưởng trung đoàn trưởng dễ gặp như bắp cải ngoài đồng à? Chị muốn gặp là gặp được sao?”

Tống Thời Vi cười nhếch môi, trợn tròn mắt.

"Tôi thấy cô không ăn được nho nên bảo nho chua! Tôi là tốt số nên gặp được đấy, sao nào? Cô nói xem có làm người ta tức không!"

"Chị!" Tống Oanh Oanh bị cô làm cho tức đến dậm chân.

"Chị cũng chỉ là mạnh miệng nói vậy thôi! Ba ngày, mà đến bóng người cũng không thấy, tôi xem chị có thể giả vờ đến khi nào?”

Nói xong, cô ta xoay người bỏ chạy.

Nói thật, mấy ngày qua trong lòng Tống Thời Vi cũng không chắc chắn, dù sao cô và Chu Đình Việt cũng gặp nhau duy nhất một lần, mặc dù nói hai người là người yêu, mấy ngày nữa anh sẽ đến nhà cầu hôn.

Nhưng hai người vẫn không hiểu rõ nhau, và cô không thể chắc chắn 100% rằng anh sẽ đến.

Không phải cô không tin vào nhân phẩm của anh, mà là sợ rằng anh sẽ nghĩ nó quá nhanh, hay cô còn trẻ chỉ nói vậy thôi.

Bên này cô đang suy nghĩ lung tung thì ở đơn vị đồn trú Đông Hải, Chu Đình Việt nộp đơn xin nghỉ phép, anh không còn bận rộn nữa.

Anh là người nói được làm được, đã nói đến tìm cô thì nhất định sẽ đến!

Hơn nữa, không phải cô đang muốn hai người kết hôn càng sớm càng tốt sao?

Vì vậy, thậm chí anh còn nộp đơn xin báo cáo kết hôn.

Khi đơn vị nghe nói anh sắp kết hôn thì không ai không ngạc nhiên, thậm chí cả tư lệnh cũng bị kinh động.

Tư lệnh Cố nhìn thấy đơn anh nộp, còn đích thân tìm anh nói chuyện.

Nghe nói hai người lần đầu gặp nhau đã xác định quan hệ, thậm chí cô gái đó mới hai mươi tuổi, nhỏ hơn Chu Đình Việt gần mười tuổi nên nhất thời vô cùng kinh ngạc.

Ông nghiêm nghị nói với Chu Đình Việt: "Đình Việt, cháu kết hôn là chuyện tốt, chú và chính ủy Lưu đều mừng cho cháu! Nhưng kết hôn là chuyện rất nghiêm túc, cháu và người yêu cháu phải suy nghĩ thật kỹ, dù sao đối phương còn nhỏ, mà hoàn cảnh của cháu lại đặc biệt, nhất định phải nói rõ với cô gái nhỏ nhà người ta, đừng để cuối cùng lại xảy ra chuyện gì không vui!"

Chu Đình Việt cười nói: "Thủ trưởng, chú cứ yên tâm, cháu đã kể hết tình hình của cháu cho cô ấy nghe, cô ấy nói không quan tâm, kết hôn là do cô ấy thúc giục cháu đấy ạ!"

Tư lệnh Cố nghe vậy mới yên tâm gật đầu.

"Vậy thì tốt, vậy thì tốt! Ha ha ha, Tiểu Chu, vậy thì chú chúc mừng cháu trước nhé!"

Chu Đình Việt nghĩ hai người cách xa như vậy, kết hôn rồi chắc chắn Tống Thời Vi phải theo quân nên anh muốn sắp xếp ổn thỏa chuyện bên này.

Vì anh dẫn theo bốn đứa con, tổ chức đã sớm cấp cho anh một căn hộ trong khu gia đình.

Chỉ là căn hộ này hơi nhỏ, chỉ có một phòng, ngày thường anh cũng chen chúc với bốn đứa con trên một chiếc giường lớn.

Giờ bọn nhỏ đã lớn, đặc biệt là hai đứa lớn, đã mười hai mười ba tuổi.

Đứa thứ ba mười tuổi, chỉ có đứa thứ tư nhỏ nhất, là một đứa con gái bảy tuổi.

Khi cha mẹ mất, cô bé mới chỉ mới vài tháng tuổi.

Cũng coi như là một tay anh nuôi nấng từ nhỏ.

Nếu anh không kết hôn thì còn được, giờ đã kết hôn rồi, hai đứa lớn lại là con trai, đương nhiên nên ngủ riêng thì tốt hơn.

Vì vậy, anh lại nộp đơn lên đơn vị xin đổi nhà.

Vật tư trên đảo này vốn đã khan hiếm, nhà ở cũng rất eo hẹp, cơ bản đều đã ở hết, không còn nhà trống nào nên chỉ có thể đổi với người khác.

May mắn thay, có một đôi vợ chồng trẻ mới kết hôn cách đây vài năm, được chia một căn nhà có phòng riêng. Con của họ mới ba tuổi nên chưa cần phải chia phòng!

Chu Đình Việt liền đến thương lượng với họ.

Người đó là một tiểu đoàn trưởng, thuộc về đoàn 2 nhưng không phải do Chu Đình Việt quản lý, nhưng may là anh ta khá kính trọng Chu Đình Việt nên đã đồng ý đổi.

Chỉ là vợ anh ta thì không vui lắm, ở nhà lớn thì thoáng mát biết bao, hơn nữa căn nhà của họ còn hướng về phía mặt trời, những ngày nắng không cần phải phơi chăn trong nhà, ánh nắng có thể chiếu đến tận giường.

Nhưng vì chồng đã lên tiếng, cô ta cũng không tiện nói thêm gì nữa, đành phải nuốt cục tức vào lòng.

Mấy đứa con trong nhà nghe nói anh sắp cưới vợ, trước mặt anh đều rất vui vẻ.

Nhưng chỉ chớp mắt, đứa lớn đã dẫn ba đứa em trai gái đến bờ sông nhỏ phía sau khu gia đình.

Đứa thứ hai: "Anh, anh nói xem, người phụ nữ mới cưới của bố có đối xử tốt với chúng ta không?"

Vẻ mặt đứa lớn buồn bực, nhặt một viên đá ném mạnh xuống nước.

"Có thể tốt đến mức nào chứ? Không phải mọi người đều nói sao? Có mẹ kế thì sẽ có cha dượng, mặc dù bố đối xử với chúng ta rất tốt, nhưng dù sao ông ấy cũng không phải là bố ruột của chúng ta!"