Chương 9: Tôi nói này, có phải bà bị mù không?

Đứa thứ hai và thứ ba rất nóng nảy.

"Vậy làm sao bây giờ? Liệu cô ta có giống như mẹ kế trước kia, lén đánh chửi chúng ta không?”

Dứt lời, cả người mấy đứa nhỏ run rẩy, như thể chúng vừa nhớ lại cảnh tượng vài năm trước.

Khi đó, Chu Đình Việt mới đón họ về nhà, hai đứa lớn lúc đấy đã năm sáu tuổi, cũng đã biết nhớ, ngay cả đứa thứ ba cũng ba bốn tuổi, vẫn còn nhớ mang máng.

Cha mẹ đột ngột qua đời, đây cũng là một đả kích rất lớn giáng xuống chúng, mặc dù Chu Đình Việt dẫn chúng trở về, nhưng chúng biết cha mẹ ruột của mình vì anh mà chết.

Cho nên thái độ với anh không được tốt lắm, mà cô vợ mới cưới của anh suốt ngày nháo loạn ầm ĩ.

Sau lưng còn đánh đập và véo bọn chúng.

Chưa kể trên cơ thể chúng thường xuyên có những vết bầm tím, ngay cả đứa thứ tư vẫn đang được ẫm bồng cũng không buông tha.

Cô ta mài kim thêu cho thật nhọn và mảnh, chỉ cần đứa thứ tư khóc một tiếng là cô ta đâm một cái.

Kim thêu nhỏ đến mức thậm chí ngay cả lỗ kim cũng không thấy.

Dù Chu Đình Việt cố gắng về nhà chăm sóc họ nhiều nhất có thể, nhưng không phải lúc nào anh cũng ở nhà, nên đương nhiên không thể phát hiện ra điều gì bất thường, chỉ nghĩ đứa thứ tư rất thích khóc.

Lúc ấy, trong lòng mấy người họ thầm hận, bắt đầu nghĩ cách chỉnh người phụ nữ kia.

Quả nhiên không bao lâu người phụ nữ kia không chịu nổi nữa, lập tức tìm Chu Đình Việt nháo muốn ly dị.

May mắn, đơn ly hôn sớm được chấp thuận.

Ngay khi người phụ nữ vừa rời đi, mấy người bọn họ reo hò hoan hô.

Ngày tháng trôi qua, chúng cũng phát hiện Chu Đình Việt thật sự rất tốt, anh đối xử tốt với chúng từ tận đáy lòng.

Trong một, hai năm đầu, họ kháng cự lại anh, nhưng sau đó cũng dần dần mở lòng và nhận anh là một người cha thực sự!

Cứ nghĩ rằng gia đình sẽ sống yên ổn như vậy, nào ngờ lại nghe được tin cha sẽ kết hôn.

Làm sao trong lòng mấy đứa trẻ không sợ hãi, trong đầu lập tức nhớ lại những ký ức mấy năm trước đã bám bụi.

Đứa thứ tư không hiểu gì cả, nhưng khi nghe những gì anh trai nói, cô bé vẫn có chút sợ hãi.

"Anh ơi, vậy làm sao bây giờ?"

Là anh cả của mấy đứa em, trên khuôn mặt hơi non nớt của Chu Thành hiện ra một chút u ám.

"Đừng lo lắng, anh cả có cách khiến cô ta sớm ra khỏi nhà chúng ta giống như người phụ nữ xấu xa trước đây!"

Nói xong, cậu bé kêu mấy đứa em đến vây quanh rồi nhỏ giọng sắp xếp.

Mấy đứa trẻ nghe lời của anh cả, đôi mắt của chúng đột nhiên sáng lên, rối rít gật đầu.

"Dạ, sẽ nghe lời anh!"

Chu Đình Việt đợi báo cáo kết hôn được phê duyệt rồi mới bước lên tàu vào đất liền.

May mắn, do trường hợp của anh đặc biệt, cấp trên cũng coi như ưu tiên giải quyết giúp anh, lẽ ra ít nhất phải mất một tuần, vậy mà chỉ mất năm ngày đã xong.

Trong thời gian này, anh cũng gọi điện cho cha mẹ ở Kinh thị.

Khi nhận nuôi bốn đứa trẻ, thiếu chút nữa anh chọc cho cha mẹ tức chết.

Nhưng cha mẹ anh cũng không phải là người không thấu tình đạt lý, họ biết anh làm vậy là vì báo ơn, nhưng là cha mẹ, ai mà không thương con mình chứ?

Một cuộc hôn nhân tốt đẹp tan vỡ, anh ly hôn lại còn nuôi bốn đứa con, họ cảm thấy cả đời của Chu Đình Việt đã bị hủy hoại rồi.

Mẹ của Chu Đình Việt, Thẩm Tú Nga vì chuyện này mà bị bệnh.

Cho nên, mấy năm qua Chu Đình Việt rất ít khi về nhà, anh sợ cha mẹ sẽ không thoải mái khi nhìn thấy anh.

Nhưng lần này anh kết hôn là chuyện lớn nên vẫn phải nói một tiếng với người nhà, mà nói ra cũng là chuyện tốt.

Khi nghe tin này, chắc chắn cha mẹ anh sẽ rất vui.

Kết quả quả nhiên là như vậy, khi Thẩm Tú Nga nhận được điện thoại của anh, bà rất ngạc nhiên vui mừng.

"Cái gì? Con trai, con nói lại lần nữa được không? Con muốn gì?”

Chu Đình Việt cười bất lực.

"Con sắp kết hôn rồi! Con nói trước, để mẹ yên tâm!”

Nghe anh nói vậy, Thẩm Tú Nga vui đến nước mắt sắp rơi.

"Mẹ không nghe lầm chứ? Con nói con sắp kết hôn sao?"

Trước khi Chu Đình Việt kịp lên tiếng, anh đã nghe thấy mẹ ở bên kia điện thoại hét lên đầy phấn khích: "Lão Chu, anh mau tới đây, nghe con trai nói gì nè! Nó nói nó sắp kết hôn đó!!”

Bên trong ống nghe truyền đến tiếng ồn ào, hiển nhiên cha anh Chu Nhược Đức cũng rất kích động.

Sau đó, giọng trầm ấm của cha anh từ đầu dây bên kia truyền đến : "Khụ, Đình Việt, con nói con sắp kết hôn sao?"

Chu Đình Việt mỉm cười đáp: "Đúng vậy, hai ngày trước con đã xin nghỉ phép về Kinh thị để đến nhà cô ấy cầu hôn, nếu đàng gái bên kia đồng ý, con sẽ sớm làm giấy chứng nhận kết hôn! Báo cáo kết hôn của con cũng đã được phê duyệt rồi! ”

Nghe thấy lời nói của con trai, đôi vợ chồng già không khỏi đỏ mắt.

Thẩm Tú Nga phản ứng lại, vội vàng hỏi: "Con trai, cô gái kia cũng là người Kinh thị sao? Tên là gì? Nhà ở đâu? Bao nhiêu tuổi rồi?”

Chu Đình Việt không nghĩ gì nhiều nên anh nói tên và địa chỉ nhà của Tống Thời Vi.

Vì vậy, Tống Thời Vi chờ tới chờ lui, vẫn không thấy Chu Đình Việt đến, nhưng lại chờ được một chuyện kỳ lạ.

Đến hôm nay, cô vẫn tới cửa tạp hoá hỏi xem có điện thoại hay thư của mình không?

Kết quả lại thấy người phụ nữ trung niên xách một giỏ thức ăn.

Mặc dù ăn mặc không đẹp lắm, nhưng rất sạch sẽ, tóc được chải tỉ mỉ, hiển nhiên là một người rất có nề nếp.

Tại sao Tống Thời Vi lại chú ý đến, vì thỉnh thoảng bà vừa đi vừa quay đầu sang nhìn cô, sau đó, lại tỏ vẻ không chắc chắn. Nên cô cảm thấy rất kỳ lạ.

Đúng lúc này, Tống Oanh Oanh chắc là vừa tan làm, đang chạy xe đạp sang bên này.

Vị trí của bọn họ vừa khéo là ngã rẽ, người phụ nữ kia bởi vì đang nhìn cô nên không chú ý nhìn đường, Tống Oanh Oanh lại đạp rất nhanh.

Ngay lúc Tống Thời Vi định nhắc nhở thì hai người đã đυ.ng nhau rồi!

Một tiếng "Rầm!" vang lên, chiếc xe đạp của Tống Oanh Oanh văng ra đường, bánh sau quay không ngừng. Cô ta cũng ngã nhào xuống đất, còn người phụ nữ bị va đập mạnh, ngã nghiêng trên lề đường, kêu "ui da!" không ngừng. Rau củ trong giỏ cũng vung vãi ra khắp nơi.

Tống Oanh Oanh vô cùng tức giận, đầu gối bị bầm tím, rất đau, nhưng cô ta vẫn nhịn đau, đứng dậy.

Ngón tay chỉ vào người ngồi trên đất, mắng: "Tôi nói này, có phải bà bị mù không? Đi bộ cũng không nhìn đường! Đúng là, suýt nữa thì bị ngã chết rồi!"

Nhưng Thẩm Tú Nga nằm trên mặt đất, đau đến nỗi không thở nổi, có vẻ như bị trật eo rồi.

Nhìn cô gái nhỏ trước mắt đầy chanh chua không chịu bỏ qua, bà tái mặt cố gắng đứng dậy, nhưng cơn đau ở phần eo quá dữ dội khiến bà không thể cố được.

"Cô gái nhỏ, đừng vội mắng người, cô có thể đỡ tôi dậy được không, eo tôi bị trật rồi!"

Nhưng Tống Oanh Oanh nào có nghe theo.

"Bà đừng giả chết với tôi! Trật eo cái gì chứ, tôi thấy bà đang cố ý lừa tôi thì có! Tôi nói cho bà biết, tôi đây không dễ bị lừa đâu! Bà mau đứng lên cho tôi!"

Nhưng Thẩm Tú Nga thật sự rất đau, mồ hôi trên trán cũng chảy xuống, sắc mặt trắng bệch như giấy, thậm chí không nói nổi một lời nào.

Tống Oanh Oanh ở bên cạnh vẫn đang thao thao bất tuyệt, nói không ngừng nghỉ. Nghe vào tai Thẩm Tú Nga, đầu óc bắt đầu đau nhức, trước mắt từ từ tối sầm lại.