Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Vỏ Bọc Thiên Thần

Chương 34: Chương 34

« Chương TrướcChương Tiếp »
giông bão

-Á á á á!!!!!!

Tiếng hét thất thanh vang lên.

Một cô gái đang cố gắng bám lấy mép đá.

Đó là…

.

.

.

Lily!!

Lily bám chặt vào đất đá khô cằn như bám víu lấy cơ hội sống còn của mình. Chỉ cần một sơ suất thôi cũng đủ để nhỏ rơi xuống. Những hạt cát, đất đá đang trượt dần ra khỏi tay nhỏ.

“Phặc!"

Một cánh tay cầm lấy tay trái nhỏ ra sức kéo. Mồ hôi rịn trên trán Ren. Nhóc biết, bây giờ, mạng sống của Lily đang phụ thuộc vào mình. Có lẽ Lily giả tạo, hai mặt nhưng chưa làm gì đáng chết. Ren không hề nhận ra trong những cơn gió …mang theo …sự toan tính …và…độc địa …

-Tui sẽ gọi người tới giúp!!!!!!

Jen hét lên rồi chạy vụt đi. Nó biết con nhỏ Lily đang mưu tính những gì dù tỉ lệ thành công là 50/50. Mặc kệ cho cô ta thành công hay không nhưng nếu cô ta có gan đυ.ng vào Ren, nó thề…

Π

~~Π

5 phút sau, nó cùng cả lớp chạy đến chỗ của Ren và Lily.

Ở đó…

Lily ngồi thút thít …

Một mình …

Không có Ren…

Người Lily xây xát, lấm đất, có những vết thương tứa ra dung dịch màu đỏ tươi. Tóc tai nhỏ rũ rượi, bộ váy đắt tiền rách vài chỗ, khuôn mặt đầm đìa nước mắt. Hắn chạy đến bên Lily ôm nhỏ vào lòng, vỗ về. Nhỏ nép sát vài người hắn như một con mèo nhỏ tìm chỗ trú. Ẩn hiện trong bộ ngực rắn chắc của hắn là một nụ cười nửa miệng. Nhưng chỉ có duy nhất một người thấy được.

Ai cũng lo lắng cho nhỏ Lily chỉ vì gương mặt đẫm nước của nhỏ. Họ thay phiên nhau hỏi han nhưng toàn bộ đều thắc mắc 1 điều chưa đươc giải đáp:“Ren đâu rồi?"

Riêng nó nãy giờ đi ra chỗ khác cách xa chỗ bọn họ. Nó đứng cạnh mép vực, nhìn đăm đăm xuống dưới.

Lily! Nó đã cho cô ta 1 cơ hội nhưng cô ta đã vứt bỏ: Lily đã cố ý ngã xuống rồi sẽ được Ren ở gần đó kéo lên. Trong khi nó chạy đi tìm người giúp, nhỏ đã được kéo lên và…đẩy Ren ở ngay bên cạnh xuống. Tỉ lệ thành công rất thấp và việc xảy ra rủi ro, thậm chí là mất mạng rất cao nhưng nhỏ vẫn làm. Đáng tiếc là kế hoạch của Lily nó đều đoán được. Nó đã chạy đi, đã cho cô ta cơ hội để suy nghĩ và không đẩy Ren xuống nhưng…

Lòng khá tức giận nhưng gương mặt nó vẫn bình thản. Tức giận thì được gì? Nó luôn có đủ lý trí để làn bản thân bình tĩnh xử lý mọi việc. Và đương nhiên nó có 1 thứ khiến Lily sống-không-bằng-chết.

Sau một hồi tìm kiếm, nó trở về chỗ mọi người. Nó biết có người còn sốt ruột hơn cả nó lúc này.

Π

~~Π

Nó trở về trong sự thấp thỏm của 10A1 (trừ Lily, tất nhiên). Vẫn nụ cười đó, vẫn nét mặt đó, vẫn phong thái đó như không có chuyện gì xảy ra, như tất cả chỉ là một giấc mơ. Nhưng tại sao nó lại có thể ung dung như vậy khi bạn thân của mình gặp nạn? Mọi người đã nghe Lily kể lại : nhỏ trượt chân suýt té xuống vực, Ren vì muống cứu nhỏ lên nên đã rơi xuống. Ai nấy đều tin không chút nghi ngờ. Họ đã quá lo lắng để nghĩ thêm bất cứ thứ gì.

Nó lại gần Lily, cười tươi:

-Ren đâu rồi?

-Cậu ấy trượt chân ngã xuống rồi-nhỏ giả vờ khóc lóc.

-Vậy à? Tôi hỏi lại lần nữa…-giọng nó đột ngột thay đổi-…Ren đang ở đâu?

Giọng nói lạnh băng như địa ngục khiến mọi người đông cứng, cảm nhận rõ rệt cái lạnh buốt giá len lỏi qua từng tế bào cơ thể. Họ quay lại nhìn nó.

-Cậu ấy ở đâu rồi?

Nét mặt ngu ngơ, giọng điệu tinh nghịch khiến tất cả dụi mắt. Chẳng nhẽ ban nãy họ nhầm?

Nhỏ Lily run run trả lời :

-Không…Không biết!

Nó mỉm cười, quay đi, 1 tay chống vào thân cây lớn, những ngón tay khẽ co lại.

-Về thôi, tôi sẽ gọi đội cứu hộ.

-Bạn cô giờ không biết ra sao mà cô còn có thể thoải mái như vậy d? -Len gào lên.

Len không hiểu tại sao mình lại làm vậy nữa. Cậu cảm thấy gần như tuyệt vọng khi nghe Lily nói Ren đã rơi xuống vực. Cậu giận dữ khi thấy mọi người chỉ lo bàn tán mà không làm gì. Cậu hoàn toàn mất bình tĩnh khi Jen vẫn cười được khi bạn thân của mình mất tích. Len thực-sự chẳng hiểu nổi bản-thân.

-Ở đây lo lắng chỉ mất thời gian.

Nó quăng lại 1 câu rồi quay bước, tay đút túi quần. 10A1 đành làm theo vì nó nói quá đúng. Mindy nãy giờ khóc như mưa khiến Jun phải dỗ muốn hụt hơi. Kara điên tiết đập phá mọi thứ. Nếu Kin không ngăn lại thì cô đã làm tổn thương chính mình. Cả 2 cần yên tĩnh. Dù mới quen không lâu nhưng họ rất quý cô bạn năng nổ, luôn tỏa ra ngọn lửa nhiệt huyết dữ dội này.

Những hoạt động của trại diễn ra trong bầu không khí ngột ngạt. Mọi người quyết định nếu hôm sau không tìm thấy Ren thì mới báo cho nhà trường, đội cứu hộ và gia đình nhóc để tránh phiền phức. Duy có nó là bình thường như không khiến vài người khó chịu. Trong đó có 6 người bạn.

Π

~~Π

Tối hôm đó, mặt trăng lên cao, tỏa ra ánh sáng vàng dịu nhẹ. Những ngôi sao lấp lánh lấp lánh như những viên kim cương vô giá. Gió và lá cây tạo thành một bản nhạc không lời…xào xạc …xào xạc …u ám giữa màn đêm.

Trong khi các học sinh đang yên giấc nồng, có một người nhẹ nhàng đi ra khỏi khu dựng trại, trên tay cầm 1 vật hiện rõ đốm sáng màu cam trên màn hình. Đốm sáng…đang di chuyển …
« Chương TrướcChương Tiếp »