Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Vô Chiêu Vạn Kiếm

Chương 7: Giáp Cốt thư những bí ẩn khả nghi

« Chương TrướcChương Tiếp »
Vẫn chiếc thuyền như độ nào chợt đột nhiên đưa Trác Thập Cổ quay lại và cập vào bờ Thiên Hồ Thủy Trại.

Đón tiếp họ Trác, Độc Tý lửng thững tiến đến với diện mạo nhăn nhó :

- Sao mãi tận hôm nay Trác Thập Cổ ngươi mới quay lại?

Trác Thập Cổ bật cười :

- Thời gian ba năm tuy dài nhưng đã là bằng hữu lâu ngày gặp lại, lẽ nào lời đầu tiên của Độc Tý lão đệ chỉ là oán thán, thay vì vui vẻ vấn an lẫn nhau? Còn Độc Cước đâu?

Độc Tý quay người bước đi :

- Chờ vào trong rồi hãy nói. Đi nào.

Tuy Trác Thập Cổ lập tức bước theo, nhưng hỏi thì vẫn cứ hỏi :

- Đã lâu họ Trác này thật đáng trách, vì chẳng có cơ hội đưa thêm ai đến cho Nhị huynh đệ tiêu khiển, tạm giải khuây trong những ngày chịu cảnh tù túng. Nhị huynh đệ đã sống như thế nào?

Độc Tý vừa rảo bước vừa nhún vai :

- Ngươi cứ đến đây, tự sống một thời gian khắc rõ. Thật chán ngán nếu vẫn tiếp tục sống trong cảnh chờ đợi thế này. Ngươi nói đi, đến bao giờ ngươi mới thực hiện xong lời hứa?

Trác Thập Cổ dấn bước nhanh hơn nhờ đó song hành cùng Độc Tý :

- Tìm một nhân vật vừa không rõ diện mạo, cũng chẳng có bất kỳ một tính danh cụ thể nào, đồng thời vừa chỉ có mỗi một manh mối để truy tìm, đó là một chiêu kiếm cực kỳ lợi hại đã từng phế bỏ một trong tứ chi của nhị huynh đệ quả thật đấy là điều không dễ tìm. Phải đích thân Nhị huynh đệ tự bỏ công truy tìm ắt sẽ rõ thế nào là thiên nan vạn nan.

Độc Tý hậm hực :

- Rồi cũng đến lúc bọn ta phải tự truy tầm. Vị tất việc đó thật sự khó như ngươi nói.

Trác Thập Cổ cười nhẹ :

- Liệu như thế có được không, một khi Nhị huynh đệ đã từng nói là không tiện để lộ chân tướng, nhất là không thể cho bất kỳ ai biết xuất xứ lai lịch võ học thật của Nhị huynh đệ?

Độc Tý bảo :

- Không thể tìm thấy kẻ đã xuất kỳ bất ý hạ thủ bọn ta, cũng không thể xuất đầu lộ diện, vậy theo họ Trác ngươi, há lẽ bọn ta mãi chịu giam thân ở chỗ này sao?

Trác Thập Cổ nhún vai :

- Nào có ai giam hãm nhị huynh đệ ở đây? Xin nhớ cho, lúc họ Trác này phát hiện Nhị huynh đệ cứ bị thù nhân đêm ngày truy sát khiến Nhị huynh đệ dù muốn tìm một chỗ dung thân cũng chẳng mảy may có lấy một cơ hội. Có phải họ Trác này chỉ vì bất bình hộ nên mới dùng lực lượng Thánh Ma giáo dùng kế Âm Độ Tần Thương, lẻn tạo cơ hội cho Nhị huynh đệ chạy một mạch đến tận đây sao. Sau đó, chính Nhị huynh đệ tự ý lưu lại và còn tỏ ý nhờ họ Trác này với thế lực Thánh Ma giáo truy tìm hộ, xem ai là kẻ thù ẩn diện đã quyết liệt truy sát huynh đệ trước kia, đúng không? Nào phải họ Trác này hoặc bất kỳ ai khác cố ý giam chân Nhị huynh đệ ở đây.

Độc Tý nghe xong đoạn độc thoại khá dài của Trác Thập Cổ vì muốn xoa dịu mối phiền muộn có lẽ vừa gây ra cho cả hai nên cố ý cười xòa :

- Quả là điều khổ tâm khi bọn ta không những không thể tự để lộ xuất xứ lai lịch mà còn không có chút manh mối nào để mong nhờ ngươi dùng thế lực Thánh Ma giáo truy tìm hộ hung thủ. Vậy thì đâu thể trách nếu đã mười năm qua ngươi vẫn không thể giúp được bọn ta, đúng không? Thôi, hãy tạm bỏ qua cũng đừng để tâm nếu ta vì quá bức bội đã trót thất ngôn như thế. Được chứ?

Trác Thập Cổ cũng cười hòa hoản :

- Nhưng lần này ta đến đây là có tin muốn báo cho Nhị huynh đệ vui. Độc Tý lão đệ muốn nghe ngay hay chờ cho Độc Cước cùng nghe luôn thể?

Độc Tý thoáng khựng lại :

- Đã phát hiện tung tích kẻ ẩn diện độ đó ư? Là ai vậy?

Trác Thập Cổ cười dài :

- Chừng như Độc Tý lão đệ quá nôn nóng không muốn Độc Cước cùng nghe sao. Nếu vậy, ta nào dám để Độc Tý lão đệ thất vọng. Kẻ đó chính là... Ha ha...

Chợt ở xa xa phía sau lưng Độc Tý và Trác Thập Cổ, bỗng bật vang lên một loạt gầm kinh thiên động địa chính là của Độc Cước :

- Chúng ta lầm kế họ Trác rồi. Lần này y đến đây là có ác ý. Hãy động thủ mau. Đỡ!

Liên tiếp đó là một tiếng chạm kình vang lên như tiếng sấm nổ, kèm theo là một chuỗi cười dài vang động :

- Thiên Hồ song tú quả có lòng nhân. Không những vẫn mưu sinh mạng lũ oa nhi độ nào nà lần này dường như muốn được cùng chúng thoát ly Thiên Hồ Thủy Trại. Dường như Trác Hộ pháp đã phần nào nhận định lầm khi tỏ ra đã quá tin bọn phế nhân vô dụng. Hãy gϊếŧ tất cả đi. Ha... Ha...

Độc Tý chợt xoay ngang, vỗ một kình lực cực mạnh vào Trác Thập Cổ :

- Ngươi không đến một mình? Tại sao? Đỡ!

Vừa lúc đó Trác Thập Cổ cũng quay phắt lại và hất nhanh một chưởng lực vào Độc Tý :

- Vì tin vui ta đưa đến cho bọn ngươi chính là muốn giúp bọn ngươi sớm thoát cảnh tù túng, được mãi thong dong nơi cực lạc. Mau nạp mạng!

Vù...

Từ phía xa, nơi có chiếc thuyền, lại vang lên một loạt gào vừa phẫn nộ vừa khẩn trương của Độc Cước :

- Ngươi là kẻ đã từng phế bỏ một chi của ta? Hãy nạp mạng cho ta, đừng quá ác độc chỉ toan muốn hạ thủ những kẻ kỳ thực chưa là đối thủ của ngươi. Đỡ!

Bung Bung!!

Độc Tý bị Trác Thập Cổ dùng chấn kình bức thoái. Nhưng dù vậy, Trác Thập Cổ ngay chính lúc đó chợt gầm quát hô hoán, rất bực và phẫn nộ :

- Mau đứng lại. Ngỡ thế nào, ngươi trá bại chỉ là tìm cớ đến tiếp ứng cho Độc Cước ư? Không dễ thế đâu. Đỡ!

Và diễn biến xảy ra đúng như vậy. Loạt chấn kình vừa nãy cho dù có bức thoái Độc Tý nhưng kỳ thực lại là do Độc Tý cố tình lui và sau đó nương theo chấn kình để thần tốc bật người lao ngược lại, cố vận dụng khinh công vượt thật nhanh khoảng cách dẫn đến chỗ chiếc thuyền, hầu tiếp trợ Độc Cước đang thật sự khốn đốn trước một nhân vật che kín chân diện cứ dùng kiếm uy hϊếp Độc Cước chỉ còn mỗi một chân không dễ gì tự xoay sở đối phó.

Xuất hiện cạnh Độc Cước còn có thêm một đôi nam nữ. Nhưng cả hai cũng vì không có vũ khí, dù một tấc sắt, nên vẫn không giúp được gì cho Độc Cước. Và nhân vật che kín chân diện ngay khi bật ra một chiêu kiếm thần tốc nhằm bức thoái Độc Cước thì cũng chiêu kiếm đó do thuận đà nên hoành ngang uy hϊếp sinh mạng của nữ lang :

- Nạp mạng. Ha ha...

Nữ lang vội xoay người, vừa lùi xa hơn vừa tạo cho bản thân một khoảng cách cần thiết để dốc toàn lực quật vào kiếm chiêu của đối phương một chưởng kình.

Đỡ!

Vừa lúc đó nam nhân nọ do vẫn luôn đừng cạnh nữ lang nên cũng kịp thời hợp lực cùng nữ nhân, bật tung một kình vào đối phương che kín diện mạo.

- Thúy Hà tỷ chớ quá mạo hiểm. Chúng ta có hợp lực mới mong đối phó cừu nhân. Đỡ!!

Bùng... Ầm!!

Chấn kình lập tức hất lùi đôi nam nữ và nữ nhân nọ thật sự động nộ, toan bật lao tiếp vào đối phương. Chợt Độc Cước kịp xuất kích một kỳ chiêu, vừa lo đối phó địch nhân vừa hô hoán gọi đôi nam nữ nọ :

- Cả hai lùi lại mau. Với bản lãnh đó muốn đối phó kẻ địch có khác nào lấy trứng chọi đá. Lùi lại mau. Còn ngươi, đỡ!

Ào...

Độc Tý lúc này cũng vừa vặn lao đến :

- Độc Cước nói không sai. Cả hai tốt nhất nên mau tìm chỗ ẩn như đã bàn, chưa phải lúc báo thù đâu. Cứ để bọn địch cho ta cùng Độc Cước đối phó cả hai nên chạy mau.

Và Độc Tý tung ngay một chưởng kình, kịp phối hợp với chiêu chưởng trước đó của Độc Cước, cùng tấn công mỗi một địch nhân là nhân vật đã che giấu diện mạo dưới manh lụa sẫm màu.

Ào...

Nam nhân vội nắm tay nữ nhân và lôi đi :

- Chúng ta chưa đủ lực đối phó địch. Thúy Hà tỷ còn nhớ đã cùng đệ bàn cách kháng địch như thế nào chăng? Chạy mau!

Thúy Hà tỏ ra rất nghe lời nam nhân, dù đang động nộ chỉ chực phát tác nhưng vẫn lập tức cùng nam nhân lìa bỏ chiếc thuyền, lao ngay lên bờ.

Vừa lúc đó Trác Thập Cổ chạy đến, dễ dàng chắn ngang lối chạy của đôi nam nữ.

Trác Thập Cổ bật cười :

- Vội chạy đi đâu? Ắt hẳn ngươi là tiểu tử Vân Quan Hội? Đã lớn phổng thế ư? Hay nói xem, bằng cách nào ngươi thuyết phục Song tú tha mạng, thay vì lẽ ra ngươi và tiểu liễu đầu Bạch Thúy Hà phải chết tính đến nay vừa tròn ba năm? Hà nhi còn nhớ ta không? Sư phụ của Hà nhi đây không nhận được sao? Ha ha...

Nam nhân được Trác Thập Cố gọi là Vân Quan Hội lập tức vỗ một cái thật nhẹ vào đầu vai Bạch Thúy Hà :

- Cừu nhân đã đến,Thúy Hà tỷ còn chờ gì nữa. Đánh!

Nói vừa xong chính Vân Quan Hội quật tung một kình vào Trác Thập Cổ trước.

Ào...

Bạch Thúy Hà cũng lập tức xô kình, hợp cùng Vân Quan Hội, liên thủ tấn công Trác Thập Cổ :

- Cừu nhân mau nạp mạng!

Ào...

Trác Thập Cổ cười khinh khỉnh, đồng thời ung dung xuất lực đối phó thế hợp kích hợp công của đôi nam nữ :

- Ngươi vẫn thế sao, Vân Quan Hội? Vẫn lợi dụng thần trí thất thường của Thúy Hà để bảo ả chỉ điểm võ học cho ngươi ư? Tiếc thay công phu như thế này chỉ là trò trẻ đối với ta. Hai ngươi có hợp lực cũng vô ích. Đỡ!

Ầm!! Ầm!!

Ngay sau loạt chưởng kình giữa Trác Thập Cổ và đôi nam nữ với lợi thế hầu như hoàn toàn thuộc về họ Trác, chợt bật vang lên loạt chạm chiêu khác xuất phát từ phía Độc Tý, Độc Cước với nhân vật che kín chân diện. Tiếp tục là tiếng kêu vừa thảng thốt vừa kinh hoàng của Độc Tý hầu như là vì đã nhận ra xuất xứ lai lịch của đối phương :

- Tiên Thiên Chưởng Công! Ngươi có liên quan thế nào với Ngũ Kỳ Tiên Tử?

Bỗng có tiếng Độc Cước gầm vang :

- Đề phòng vũ khí quái lạ y vừa lẻn lấy ra. Lùi mau, Độc Tý! Ối... Không kịp rồi, ác nhân, ta liều mạng với ngươi. Đỡ!!

Bung Bung...

Và Trác Thập Cổ cười vang :

- Sao ngươi hoảng hốt thế kia tiểu tử? Độc Tý vậy là tận số, ắt sắp đến lượt Độc Cước thôi. Và đấy cũng chính là số phận của hai ngươi, nhưng oa nhi lẽ ra đã chết nào ngờ vẫn cứ ung dung sống đến tận lúc này. Xem chiêu, Ha ha...

Ào... Ào...

Vân Quan Hội giận dữ quát vang :

- Kỳ thực, Thúy Hà tỷ có oán thù thế nào với lão? Cớ sao lão vẫn cứ khăng khăng tuyệt đường sống của mọi người ở đây? Và một khi mọi nghi vấn chưa minh bạch, tại hạ dù còn một hơi thở vẫn không cam tâm thúc thủ chịu chết. Thúy Hà tỷ, đánh!!

Bạch Thúy Hà cũng hùng hổ xuất lực, vẫn luôn kịp hợp lực cùng Vân Quan Hội đối phó địch nhân.

Chợt vang lên tràng cươi đắc thắng của nhân vật che kín chân diện :

- Thiên Bổng Ngũ Đoạn Hồn. Nếu Thiên Hồ song tú hai ngươi đích thực là nhân vật võ lâm Trung Nguyên, ắt thừa biết đấy là vũ khí thành danh của ai. Nhưng tiếc thay hai ngươi lại không biết, vậy xuất xứ lai lịch của hai ngươi là thế nào đây? Và đã rõ vì sao hai ngươi phải mất mạng chưa? Mau đỡ. Ha ha...

Để đáp lại tràng cười này lập tức khắp cục trường liền vang lên tiếng gầm đầy căm phẫn của Độc Cước :

- Lai lịch bọn ta dù thế nào cũng không là điều đáng đề cập. Có chăng, ngươi hay nói xem vì oán cừu gì để đây là lần thứ hai ngươi quyết tận sát bọn ta? Trừ phi ngươi là người của Thánh Ma giáo và mọi điều xảy đến cho bọn ta đều do Trác Thập Cổ sắp đặt có hậu thuẫn của ngươi. Nếu đúng là thế, ta quyết liều chết cùng ngươi phen này, báo thù cho Độc Tý. Hãy nạp mạng cho ta!!

Ào... Ào...

Vì nghe rõ những lời này, Trác Thập Cổ chợt cao hứng, vừa bật cười hăng hắc vừa nhấn thêm chân lực vào chiêu chưởng đã đến lúc sắp cùng đôi nam nữ chạm chiêu :

- Ngươi cũng nghe đấy chứ tiểu tử? Bổn Giáo Thánh Ma chưa hề tha thứ cho bất luận ai dám ương ngạnh đối đầu. Đây cũng là số phận dành cho ngươi cùng với tiểu liễu đầu. Ha ha...

Ầm ầm!!

Loạt chạm chiêu làm cho Vân Quan Hội và Bạch Thúy Hà cùng chao đảo thối lui. Đồng thời cũng lúc này, khi Trác Thập Cổ lướt tới toan quật thêm chiêu tối hậu hạ thủ đôi nam nữ bất đồ có tiếng gầm của nhân vật che kín chân diện vang lên, như thể tiếng rống của dã thú bất ngờ bị trúng tiễn :

- Âm Quỷ Chưởng! Độc cước ngươi sao cũng am hiểu công phu tà môn này của Quỷ Diện Vô Dung? A... Ta gϊếŧ ngươi!

Độc Cước thì bất chợt hộc lên một tiếng bi thương và đầy phẫn uất :

- Giáng Ma Tuyệt Hộ Thủ! Thật không ngờ ngươi là... Hự!

Bung Bung...

Những loạt gầm thét này vì cho Trác Thập Cổ biết đấy là phần kết của cuộc chiến giữa nhân vật đồng bọn che kín chân diện với Thiên Hồ song tú là Độc Cước, Độc Tý nên sự phấn khích chợt lan đến phần nào làm cho họ Trác phân tâm.

Vân Quan Hội lập tức bật lao đến lẳng lặng quật một kình vào họ Trác.

Cử chỉ này của Vân Quan Hội làm cho họ Trác giật mình và then bản năng toan xuất lực đối phó. Nào ngờ họ Trác cũng chợt có thái độ phản thường là vừa tạt ngang người tránh chiêu vừa kêu kinh ngạc :

- Âm Quỷ Chưởng!! Lẽ nào suốt ba năm qua tiểu tử ngươi ngoài may mắn toàn mạng lại được bọn Bắc Hải cung chỉ điểm công phu?

Nhưng Trác Thập Cổ vừa lo tránh chiêu bên này nên vô tình lọt vào tầm phát chiêu của Bạch Thúy Hà cũng vừa đang lúc đánh vào họ Trác :

- Họ là sư phụ của bọn ta lẽ nào họ không chỉ điểm công phu. Hãy đỡ một chưởng Quỷ Âm của ta.

Vù...

Không hiểu sao hễ Trác Thập Cổ nhìn thấy Âm Quỷ Chưởng là hốt hoảng, cứ lo tìm lối nhảy tránh. Và lần này, ngay khi họ Trác nhảy tránh chiêu, Vân Quan Hội chợt hô hoán gọi Bạch Thúy Hà :

- Thúy Hà tỷ hãy mau chạy theo đệ. Nhanh nào!

Bạch Thúy Hà khựng lại. Và sau một sát na phân vân, chợt phát hiện Vân Quan Hội quả thật đã bắt đầu chạy.

Bạch Thúy Hà lúc đó mới reo lên, đồng thời chạy bám theo ngay.

- A.. Ta nhớ rồi. Vì ngày nào cũng vậy chẳng phải cứ vào tầm này thì ngươi do giữ lời hứa nên không hề quên đã đến lúc chỉ điểm Giáp Cốt công phu cho ta? Này, chờ ta với. Để ta đi kịp cùng ngươi chứ?

Phát hiện cả hai chợt chạy đi, Trác Thập Cổ toan xuất chiêu ngăn cản bỗng nghe tiếng nhân vật che kín chân diện vừa khẽ gọi vừa chạy đến :

- Đừng vội. Trừ phi Trác lão Đại không nghe tiểu liễu đầu vừa nói gì.

Trác Thập Cổ nhẹ gật đầu, đồng thời đưa mắt dò hỏi nhìn nhân vật nọ :

- Thiên Hồ Thủy Trại chỉ là một cô đảo, nước bạc bao quanh tứ bề lại có quá nhiều xoáy nước hiểm tuyệt thiên hạ đến người thông thạo thủy tính cũng khó thể bơi thoát nếu không có phương tiện như thuyền bè. Tiên sinh lại quan tâm đến Giáp Cốt Tự kinh thư và cho rằng lũ oa nhi đã có thể phát hiện manh mối sẽ khiến quyển kinh thư vô dụng đó đột nhiên trở thành bí kíp võ học.

Nhân vật nọ buông tiếng cười lạnh :

- Nếu chẳng phải thế, cớ sao Ngũ Kỳ Tiên Tử cứ giữ mãi quyển kinh thư như thể đó là báu vật? Huống hồ bọn chúng hoàn toàn không thể thoát đúng không? Vậy tại sao chúng ta không nhân cơ hội này lẻn bám theo xem chúng làm gì. Nhất là cần phải minh bạch thật tỏ tường vì sao Song tú từ lâu vẫn thích lấy chuyện hành hạ bất kỳ ai lọt vào tay họ như trò tiêu khiển, nhưng đến lũ oa nhi này thì họ đột ngột bộc lộ từ tâm không chỉ lưu mạng bọn chúng mà mới lúc nãy đây họ còn sẵn sàng liều chết, cốt ý để bảo vệ lũ oa nhi? Điều này thật đáng nghi, Trác lão đại đoán xem hay là Song tú đã tình cờ biết rõ thân thế tiểu liễu đầu? Hoặc giả xuất xứ lai lịch của tiểu tử kia mới chính là điều Song tú quan tâm?

Trác Thập Cổ đang dỏi mắt nhìn theo bóng dáng của đôi nam nữ cứ đi xa khuất dần :

- Ba năm qua không hiểu sao tính danh Vân Quan Hội của tiểu oa nhi cứ luôn làm Trác mỗ băn khoăn. Đồng thời ta mơ hồ có cảm nhận phải chăng bản thân đã có quyết định sai lầm khi để tiểu oa nhi không chỉ được sống mà còn thêm cơ hội gần gũi tiểu liễu đầu Thúy Hà? Đến nỗi Trác mỗ có lần nghĩ, mọi hậu họa có lẽ sẽ phát từ điều lầm lẫn này. Thế cho nên dù có cười chê Trác mỗ hoặc quá đa nghi hoặc đã tự làm nhụt nhuệ khí, chỉ mong tiên sinh lần này ưng thuận để mỗ tự tay diệt lũ oa nhi. Có như thế mỗ mới ăn ngon ngủ yên vì mối họa tâm phúc không còn.

Nhân vật nọ chỉ lặng lẽ gật đầu, thay cho lời nói ưng thuận và lập tức đặt mớm chân thi triển thuật khinh công thượng thặng lao vυ"t đi nhẹ nhàng và mờ ảo như bóng u linh ung dung đuổi theo đôi nam nữ nọ lúc này hầu như đã khuất.

Trác Thập Cổ cũng bám theo sau nhanh nhẹn và linh hoạt không kém.

Nhưng được một lúc khi đến chỗ cần phải ngoặt do đã thấy đôi nam nữ cũng ngoặt như thế. Nhân vật nọ vừa đặt chân lên lối mòn, chỗ dùng để ngoặt, thì bất ngờ cũng chính nhân vật nọ tự bật lên tiếng quát cực lớn :

- Có cơ quan mai phục! Mau tránh!

Chạy ở phía sau, Trác Thập Cổ lập tức nhảy lùi, đồng thời thất kinh nhìn nhân vật nọ dù đã tự bật người nhảy vọt lên thật cao nhưng chỉ suýt nữa vẫn bị một tiếng động trầm đυ.c, vang lên như tuồng lẩy nỏ, cho bật bắn ra một mũi lao dài, phóng thẳng vào phần hạ thân của nhân vật nọ.

Cũng may lúc đó là lúc nhân vật nọ đang đà nhảy thẳng lên nên chỉ cần khẽ co chân và giẫm mạnh là mũi lao dài được tự tạo bằng một nhánh cây thẳng chuốt nhọn đã bị chân của nhân vật nọ vừa đạp lên và đá bật qua một bên.

Bốp!

Trác Thập Cổ liền buột miệng tán dương :

- Hảo thân pháp. Nhưng tuyệt nhất chính là cách ứng biến thần tốc vi diệu của tiên sinh, thật đáng là thiên hạ đệ nhất cao thủ khắp võ lâm hiện nay.

Nhân vật nọ đã vượt qua mai phục và hạ thân an toàn :

- Trác lão Đại nói quả chí lý. Lập mai phục và cố tình dẫn dụ chúng ta đuổi theo để lọt vào nhất quyết không phải thủ đoạn của Song tú Bắc Hải cung vốn dĩ luôn tự phụ vào sở học bản lãnh và không hề lường trước hậu quả ngày hôm nay xảy ra cho họ. Càng không thể là kế mưu của một tiểu liễu đầu đã bị làm cho thần trí trở nên thất thường. Mà chính là tiểu oa nhi họ Vân. Trác lão Đại bảo xem. Vì đâu tiểu oa nhi đoán biết sẽ lâm cảnh như ngày hôm nay?

Do mai phục ở đó không còn nên Trác Thập Cổ khi cẩn trọng vượt qua chỗ ngoặt và cuối cùng vẫn dễ dàng vượt qua.

- Lai lịch của tiểu oa nhi như trước kia chính y thừa nhận thì chỉ là một cô nhi. Công phu võ học của y cũng chẳng có, bất quá chỉ ngẫu nhiên ở nội thể chợt phát sinh một ít chân nguyên nội khí so với niên kỷ thì cao minh nhưng không lạ gì đối với bản lãnh của tiên sinh đã vượt qua ngưỡng thượng thừa. Vì thế đừng bận tâm y vì sao đoán biết có ngày này và lập sẵn mai phục. Trái lại chỉ cần mau chóng hóa kiếp y, vậy là mọi lo nghĩ tự nó cũng tiêu tan. Chúng ta nên đi tiếp thì hơn.

Họ lại lẳng lặng đuổi bám theo, đi về phương hướng trước đó đôi nam nữ đã di chuyển xuyên qua một đoạn bãi lầy vừa ẩm thấp vừa có quá nhiều chỗ bị lau sậy mọc cao che khuất tầm nhìn.

Và ở một chỗ như thế, cả hai chợt nghe một tiếng động khả nghi bất đồ vang lên từ dưới chân nơi họ vừa đặt chân vào.

Phụp!

Lần này Trác Thập Cổ vừa bật vọt nhanh về phía trước vừa kinh tâm hô hoán :

- Dưới chân có những hố sâu chỉ được phủ hờ bằng những bụi lau sậy chưa mọc bén rễ. Tiên sinh nên cẩn trọng.

Nhân vật nọ cũng bật người đề khí và lao đi. Nhưng đến lúc phải đặt chân xuống vì hết đà và cần tìm một chỗ làm điểm tựa để lại tiếp tục bật đi thì chính chỗ nhân vật nọ đặt chân chợt tụt xuống. Vì thế, thân hình của nhân vật nọ lập tức lọt xuống một hố sâu, xung quanh toàn bùn bẩn.

Ào...

Trác Thập Cổ dường như không hề hay biết biến cố vừa xảy ra cho đồng bọn phần vì đã lao vượt lên trước nên cứ thế tiếp tục lao đi và còn bất ngờ bật ra loạt tiếng quát ầm vang :

- Bọn ngươi chạy đi đâu. Đừng nghĩ những trò mai phục trẻ con của bọn ngươi dễ dàng gây bất lợi cho những cao thủ như bọn ta. Mau đứng lại.

Nhưng sau loạt quát của Trác Thập Cổ, xung quanh ngoài một khung cảnh im lặng như tờ thì đến một dấu hiệu dù nhỏ cho thấy có sự xuất hiện của đôi nam nữ, hầu như vẫn không có.

Trác Thập Cổ dừng lại và ngưng thần nhìn quanh. Vừa dò xét vừa nghe ngóng từng động tĩnh.

Chợt phía sau họ Trác vang lên một nghi vấn bằng chất giọng khàn khàn kỳ quái nhưng đúng là thanh âm của nhân vật che kín chân diện :

- Trác lão đại đã bị lũ oa nhi để mất dấu? Có phát hiện phương hướng chúng đã chạy chăng?

Trác Thập Cổ đáp lại bằng giọng thật khẽ :

- Lũ oa nhi thật tinh quái, quả thật đã làm mỗ tạm thời mất phương hướng. Nhưng hy vọng đối với tiên sinh thì không. Vì thân thủ và bản lãnh như tiên sinh lẽ nào cũng không phát hiện phương hướng chúng vừa bõ chạy?

Nhân vật nọ vẫn đứng ở phía sau họ Trác, bất đồ hắng giọng :

- Ta suýt mất mạng vì một trong những hố mai phục của lũ oa nhi vừa được Trác lão đại bảo chỉ là trò trẻ con. Há lẽ Trác lão Đại không hay biết?

Trác Thập Cổ giật mình quay đầu nhìn lại :

- Thật thế sao? Ôi chao, khắp thân tiên sinh đều dính toàn bùn bẩn, quả thật đã bị rơi vào hố mai phục của chúng ư?

Nhân vật nọ toàn thân đều dính bùn, vừa bẩn vừa hôi thối. Dù vậy, nhân vật nọ vẫn bật ra tiếng hừ lạt :

- Bảo hố mai phục đó suýt làm ta mất mạng thì có phần quá lời. Nhưng nếu để cầm chân, khiến chúng ta khó đuổi kịp chúng thì kế này kế như khá hữu hiệu. Trác lão Đại càng thêm đúng khi quả quyết không thể để tiểu tử kia sống chỉ đem đến họa tâm phúc cho chúng ta. Đi!

Dù hai lần lâm mai phục nhưng nhân vật nọ vẫn không nao núng bằng cớ là tiếp tục động thân lao đi trước.

Trác Thập Cổ nghi hoặc bám theo :

- Tiên sinh bảo lũ oa nhi cố ý làm chúng ta chậm chân? Phải chăng ý của chúng là muốn cướp thuyền? Chúng sẽ thoát, riêng Trác mỗ và tiên sinh thì bị lưu lại.

Nhân vật nọ vẫn lao băng băng ở phía trước :

- Cứ để chúng thử cướp thuyền xem. Vì vị tất ngọn cô đảo này đủ lợi hại để giam chân ta. Hừ!

Trác Thập Cổ thì không đủ tự tin, vì thế chợt đề xuất :

- Hay là để Trác mỗ quay lại giữ thuyền? Thà cẩn tắc để được vô ưu, tiên sinh nghĩ sao?

Bất chợt nhân vật nọ bật cười :

- Không cần đâu. Nếu chưa tin,Trác lão Đại thử lắng tai nghe về phía bên hữu ắt rõ. Chính tiểu liễu đầu đang giúp chúng ta đấy. Ha ha...

Miệng tuy bảo thế nhưng nhân vật nọ đâu cần chờ họ Trác nghe ngóng để biết hư thực. Trái lại, nhân vật nọ cứ ung dung chuyển hướng, chạy nhanh về phía hữu, nơi đột ngột xuất hiện một dãi rừng xanh um, toàn là những cây ăn quả đang lúc mùa trái rộ nên cây nào cây nấy cũng trĩu cành.

Trác Thập Cổ chạy theo và chỉ thoáng chốc đã bắt đầu nghe tiếng kêu vừa bất bình vừa phật ý của Bạch Thúy Hà cứ từ giữa rừng cây vang vọng đến :

- Ta đã hao phí không biết bao nhiêu công sức mới có thể dùng toàn những cành cây to để giúp ngươi khắc họa lại từng hình dạng của từng chữ Giáp Cốt.. Cớ sao ngươi lần này không những cứ nhẫn tâm tự hủy đi mà còn xui ta bỏ lại tất cả để cùng ngươi tháo chạy? Còn lại những hình này, ta thà chết, quyết không để ngươi tiếp tục phá hủy.

Trác Thập Cổ lao xuyên qua từng những tàng cây nặng trĩu quả và dễ dàng nghe rõ lời tiểu tử Vân Quan Hội đang khẩn trương thúc hối Bạch Thúy Hà :

- Chúng ta phải nhanh chân cướp thuyền, sau đó còn phải đưa thi thể nhị vị sư phụ đi nơi khác an táng. Tỷ không muốn giúp đệ sao? Nếu muốn thì đừng chần chờ nữa, chạy mau.

Nhân vật che kín chân diện lao vọt đến :

- Bọn ngươi còn chạy được nữa sao? Ha ha...

Trác Thập Cổ cũng xuất hiện và nhìn thấy Vân Quan Hội đang hối hả chộp tay Bạch Thúy Hà để lội chạy đi :

- Nhanh lên, tỷ. Bọn cừu nhân đã đuổi kịp rồi. Chính tỷ trùng trình khiến họ có cơ hội. Mau chạy nào.

Trác Thập Cổ toan đuổi theo chợt nghe nhân vật nọ quát thật to :

- Đừng giẫm lên những thân cây được xếp sẵn dưới đất. Cũng vậy, Trác lão Đại dù có đuổi kịp chúng cũng chớ vội hạ thủ. Tốt nhất cứ chế ngự cả hai và đưa về đây cho ta.

Trác Thập Cổ giật mình, vội đảo mắt nhìn xung quanh dưới chân. Và lập tức phát hiện ngay ngoài những cành cây to đã bị vất bỏ loạn xạ, chẳng gợi ra bất kỳ một ý nghĩ gì thì họ Trác cũng phát hiện vẫn còn nhiều cành cây được xếp thành những hình dạng kỳ quái ngay trên nền đất rừng.

Đúng lúc này, vì họ Trác đang chú mục nhìn vào một trong những hình thù tương tự, được sắp xếp từ năm cành cây hai ngắn ba dài nên chính họ Trác chợt thảng thốt kêu :

- Tiên sinh mau nhìn đây. Năm thanh gỗ này tuy được xếp theo đúng hình của một trong nhiều chữ Giáp Cốt của Giáp Cốt Tự kinh thư, nhưng nhờ hình dáng thật to nên trông cứ như địa hình của một chỗ nào đấy khá quen mắt. Há lẽ toàn bộ nhưng tự đang có trong Giáp Cốt Tự kinh thư, đâu như chỉ có hai mươi tám chữ nếu được dựng lại đủ to như thế này sẽ là một bức họa đồ điềm chỉ một địa điểm nào đấy? Có phải là Ngũ Thạch Kỳ đảo chăng? Nơi xuất thân của Ngũ Kỳ Tiên Tử vốn cũng là chủ sở hữu của quyển Giáp Cốt Tự kinh thư?

Đáp lại nghi vấn, cũng là phát kiến bất ngờ của họ Trác, nhân vật nọ chợt lầu bầu :

- Ta lại phát hiện ở mỗi tự dạng do được xếp theo hình khối nên có vẻ gì đấy giống như chiêu thức võ công. Hay đây chính là Tiên Thiên bí kíp được chủ nhân Ngũ Thạch Kỳ đảo lưu lại? Trác lão Đại còn không mau đuổi bắt tiểu tử, cần nhất là phải thu hồi cho bằng được quyển Giáp Cốt Tự kinh thư, độ trước vì khinh suất nên Trác lão Đại đã vất lại cho tiểu tử. Nhanh lên nào.

Họ Trác lập tức lao đi, nhưng phải mất một lúc khá lâu mới tìm thấy bóng dáng của đôi nam nữ vẫn hối hả chạy phía xa.

Họ Trác tăng nhanh cước lực vừa cố thu ngắn khoảng cách vừa gào quát thật to :

- Bọn ngươi đừng chạy nữa. Hãy quay lại thôi, vì bọn ta đã đổi ý, sẽ không lấy mạng bọn ngươi. Mau dừng lại.

Nhưng đôi nam nữ vẫn chạy. Và khi đến mép nước, cũng là chỗ tận cùng của ngọn cô đảo tiếp giáp với mặt nước rộng mênh mông, đôi nam nữ dường như tự biết đã lâm vào cảnh tuyệt lộ, có đứng lại theo họ Trác bảo cũng mất mạng. Nên cả hai cứ thế nắm tay nhau cắm đầu lao luôn vào mặt nước.

Bõm Bõm!

Họ Trác chạy đến quá muộn, chợt thẫn thờ nhìn mãi vào mặt nước vừa nuốt chửng sinh mạng đôi nam nữ, chẳng còn lưu lại dấu vết gì ngoài những gợn sóng nhỏ rồi cũng từ từ tan biến.

Nhân vật nọ không hiểu sao cũng vội vàng chạy đến và lập tức hỏi họ Trác :

- Chúng đâu?

Họ Trác hất hàm về phía mặt nước :

- Chúng bị đuổi dồn đã hóa cuồng đều nhảy cả vào đó!

Nhân vật nọ lạnh giọng :

- Chúng nhảy xuống hay chính Trác lão đại hất chưởng đẩy chúng vào chỗ chết?

Họ Trác cau mày, quay mặt nhìn ngang nhân vật nọ :

- Có bao giờ Trác mỗ không tuân lệnh tiên sinh chưa? Sao lần này lại tỏ ra nghi ngờ?

Nhân vật nọ không hề quay nhìn họ Trác, trái lại cứ ngó mãi mặt nước :

- Vì ta như có nghe Trác lão đại bảo chúng dừng lại, và còn hứa lời tha mạng chúng. Không đúng sao? Vậy thì cớ gì lúc này chúng đều ở cả dưới đó?

Trác Thập Cổ bật cười :

- Tiên sinh cũng nghe ư? Nếu đã nghe sao tiên sinh không nghĩ đấy chỉ là phương cách duy nhất Trác mỗ có thể thực hiện một khi khoảng cách còn khá xa, riêng bọn chúng thì đã mấp mé lâm vào tuyệt lộ mà nếu mỗ không gọi nhất định chỉ tạo cho chúng tâm trạng đã bị đuổi dồn. Đồng thời, khi Trác mỗ gọi, cứ nghĩ bọn chúng nếu tham sinh úy tử ắt thế nào cũng dừng lại. Nào ngờ chúng vẫn quyết định chọn thái độ ngu xuẩn nhất. Chúng tự ý tìm chết, nào phải lỗi do Thác Thập Cổ này. Ha ha... Trừ phi tiên sinh đã bắt đầu nghi kỵ Trác mỗ, có phải vì Giáp Cốt Tự kinh thư chăng? Ha ha...

Nhân vật nọ vụt gằn giọng :

- Không sai! Nhất là ta đang nghĩ Trác lão Đại vì nghi ngại ta sẽ đắc thủ thêm di học của chủ nhân Ngũ Thạch Kỳ đảo nên thà đẩy chúng vào chỗ chết hơn là lưu chúng lại để ta có cơ hội hạch hỏi chúng về Giáp Cốt Tự kinh thư có phải như thế chăng, Trác lão đại?

Trác Thập Cổ biến sắc :

- Tiên sinh nên nói thẳng chủ ý ra thì hơn. Và kỳ thực có phải tiên sinh sợ mỗ tiết lộ về điều bí ẩn vừa phát hiện của Giáp Cốt Tự kinh thư nên cố tình tạo cớ để loại bỏ mỗ nhưng dụng ý chỉ là sát nhân diệt khẩu?

Nhân vật nọ phản bác ngay :

- Đừng hiểu sai ý ta. Vì nếu muốn sát nhân diệt khẩu, nói thật nha, thì ta cứ thế hạ thủ, có ngại gì ai để phải tìm cớ này cớ kia chỉ phí công? Hãy đáp đi, Trác lão đại có hay không ý đồ bức tử lũ oa nhi, khiến ta bây giờ hoàn toàn mất hết mọi cơ may đắc thủ Tiên Thiên bí kíp?

Trác Thập Cổ biến sắc nhiều hơn và bất chợt tự bước lui dần :

- Nếu Trác mỗ cứ khẳng định đã không hề có ý đó thì sao?

Nhân vật nọ quay lại, ung dung và thản nhiên nhìn họ Trác cứ chầm chậm thụt lùi :

- Ta sẽ tin hơn nếu được nghe Trác lão Đại đứng giữa trời đất này lập trọng thệ.

Trác Thập Cổ dù sắc diện đang cứ không ngớt biến đổi nhưng chỉ sau một thoáng chần chừ để ngẫm nghĩ cũng miễn cưỡng dừng lại và bắt đầu lập trọng thệ :

- Mỗ là Trác Thập Cổ, đứng đầu Thiên Sơn thất sát và đang hết lòng đầu phục Thánh Ma giáo xin lập trọng thệ. Nếu quả thật đã có ý bức tử tiểu oa nhi Vân Quan Hội và nhất là tiểu liễu đầu Bạch Thúy Hà, thì ngay tại đây nguyện bị ngũ lôi phanh thây, chết thật thê thảm.

Nhân vật nọ vùng cười vang :

- Trác lão đại quả là nhân vật vừa có khí khái bất phàm vừa có đởm lược hơn người. Và vì đã dám lập trọng thệ như thế, được rồi, ta thật sự tin vào Trác lão đại. Nhưng mà này, lần sau nếu có lâm hoàn cảnh tương tự, Trác lão đại lúc lập thệ cứ gộp chung lũ oa nhi vào làm một, cần gì phải tách bạch như vừa rồi, tỏ ra quá xem trọng tiểu liễu đầu hơn cả tiểu oa nhi. Trong khi đối với ta chính tiểu oa nhi lại quan trọng hơn. Chứ nào đáng gì một tiểu liễu đầu có thần trí hoàn toàn thất thường. Đi thôi! Ha ha...

Nghe lời đó, biết ngay là mọi bất ổn kể như đã qua, Trác Thập Cổ đến lúc này mới phát hiện toàn thân đều xuất hạn vì quá hãi sợ. Vì thế, họ Trác vừa lủi thủi bước theo sau nhân vật nọ vừa len lén dùng hai ống tay áo thấm cho khô những giọt mồ hôi quả thật cứ vã ra khắp mặt.
« Chương TrướcChương Tiếp »