Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Vợ Chồng Pháo Hôi Hôm Nay Cũng Mơ Làm Giàu Nhanh

Chương 1

Trên đỉnh núi phụ của Thanh Linh Sơn, có một tiểu viện rách nát.

Ban đêm, trong căn phòng nhỏ hẹp cũ kỹ chỉ có một ngọn nến nhỏ đang cháy.

Một thiếu nữ què chân ngồi trước bàn, đôi tay chống mặt, nhìn ba viên linh thạch còn sót lại trên bàn với ánh mắt trống rỗng.

Ánh nến trong phòng leo lét.

Bỗng nhiên, cửa phòng nhẹ nhàng mở ra, một trận gió lùa vào làm ánh lửa bùng lên một chút.

Ôn Sương Bạch quay đầu lại nhìn.

Một tiểu nữ hài nhỏ gầy, chỉ khoảng mười hai tuổi, ôm một chồng sách run rẩy bước vào.

Ôn Sương Bạch ngạc nhiên đm một tiếng, nhìn chồng sách dày cộm đó, khϊếp sợ tại chỗ.

… Không phải chứ?

Nhiều thế này sao!!

Tiểu nữ hài kiễng chân, đặt chồng sách lên bàn, mắt to chớp chớp: “Nhị sư tỷ, ta đã mang sổ sách tỷ cần về đây rồi.”

Ôn Sương Bạch nói đầy khó khăn: “Ngươi xác định tất cả đều là sổ sách à?”

Văn Tâm gật đầu.

Đồ đệ nhà nghèo phải tự lập sớm, vẻ mặt tiểu nữ hài đau khổ đáp: “Vâng, mấy năm nay sư phụ nợ rất nhiều.”

Ôn Sương Bạch: “……”

Ôn Sương Bạch hoảng hốt một lúc, rồi mở sổ sách ra, nhanh chóng xem qua một lượt.

Nửa nén nhang sau, Ôn Sương Bạch mặt mày tái mét, ném sổ sách trong tay xuống, dặn dò Văn Tâm: “Sư muội, không cần nhớ sổ sách này nữa, chờ Ôn Phong trở về thì ném hết đống này cho hắn. Từ nay về sau, chúng ta tự lập môn hộ, chỉ lo cho sổ sách của chúng ta thôi.”

Tiểu sư muội ngẩn ngơ: “Nhưng mà sư tỷ, chúng ta có thể mặc kệ sư phụ sao? Như vậy có tính là vong ân phụ nghĩa không?”

Ôn Sương Bạch cười lạnh ba tiếng: “Như vậy thì tính là vong ân phụ nghĩa gì chứ, Ôn Phong có thèm quan tâm đến sống chết của chúng ta không?”

Văn Tâm nghiêm túc suy nghĩ, rồi lắc đầu: “Không.”

Từ khi nàng ấy vào môn phái đến nay, sư phụ chỉ làm ba việc — uống rượu, đánh cược, đánh nhau.

Sư phụ nàng ấy có ba đồ đệ, trong đó Nhị sư tỷ là con gái ruột của sư phụ.

Nhưng sư phụ chưa bao giờ quan tâm đến bất kì ai trong bọn họ, nàng ấy và Nhị sư tỷ đều được đại sư huynh nuôi sống.

Trước đây, nhị sư tỷ chỉ thích chơi cùng các sư huynh sư tỷ khác, không để ý đến nàng ấy và đại sư huynh.

Nhưng từ nửa tháng trước, khi sư tỷ bị thương rồi tỉnh lại, tính tình đã thay đổi.

Văn Tâm cảm thấy như vậy rất tốt.

Nàng ấy thích nhị sư tỷ hiện tại.

Ôn Sương Bạch duỗi tay sờ đầu tiểu nữ hài, hướng dẫn từng bước: “Cho nên, chúng ta cũng không cần quan tâm đến ông ta. Hơn nữa, Ôn Phong vẫn chưa chết mà? Tất nhiên, nếu ông ta có chết cũng không liên quan đến chúng ta.”

Văn Tâm tròn xoe mắt, ngạc nhiên nhìn nhị sư tỷ, suy nghĩ mãi cũng không ra lý do phản bác, nên thôi không nghĩ nữa, nói: “Nhị sư tỷ, ta còn có việc, đi trước nhé.”

“Đi đi.”

Ôn Sương Bạch nhìn theo bóng dáng tiểu sư muội rời đi, rồi nhìn căn phòng nhỏ rách nát, lại nhìn ba viên linh thạch còn sót lại, ưu thương thở dài, trong lòng tràn ngập ưu sầu.

Khó quá đi.

Không chỉ có không có tiền, còn mắc nợ, còn có một ông cha siêu tồi.

Chuyện phải kể từ nửa tháng trước.

Nửa tháng trước, Ôn Sương Bạch bị một vật từ trên trời rơi xuống đè chết tại chỗ, khi mở mắt ra liền phát hiện mình đã xuyên không.

Lúc đó, nguyên chủ vô ý ngã xuống vách đá, bị trọng thương.

Nguyên chủ không qua khỏi, nên linh hồn liền đổi thành nàng.

Tỉnh lại, Ôn Sương Bạch tiện thể tiếp nhận ký ức của nguyên chủ, so sánh, phát hiện mình đã xuyên vào truyện《Đoàn Sủng Tiểu Cẩm Lý》, trở thành nữ phụ ác độc cùng tên.

Trong truyện, nữ phụ này là một khí tu tham lam, si mê tình yêu, tính tình ác độc.

Mẫu thân của nàng là một y tu, nhưng đáng tiếc đã qua đời vì khó sinh từ khi sinh nàng.

Cha của nàng là trưởng lão của Thiên Cơ Các, từ đó trở nên suy sụp, suốt ngày say rượu, không làm việc đàng hoàng.

Năm đó khi nguyên chủ còn ở trong bụng mẫu thân, mẫu thân từng đính hôn cho nàng với một đứa trẻ khác.

Theo miêu tả trong truyện, vị hôn phu này có gương mặt xinh đẹp, khóe mắt có nốt ruồi lệ chí, càng làm tăng thêm sức hút.

Nữ phụ tự nhiên rất thích thiếu niên này.

Đáng tiếc, thiếu niên nam phụ thâm tình trong truyện không yêu nguyên chủ, mà là nữ chính.

Nguyên chủ không cam lòng, ghen ghét đến mức điên cuồng, từ đó sinh ra một loạt tình tiết ngược luyến vừa phức tạp vừa dài dòng.

......