Chương 4: Gặp Vị Hôn Phu

Tương tự như nguyên chủ, quá trình trưởng thành của Tạ Tử Ân cũng khá gian nan.

Phụ thân hắn mất mạng trong bí cảnh khi hắn mới năm tuổi, Các chủ đương nhiệm của Y các từng là đối thủ một mất một còn với sư phụ của phụ thân hắn, đương nhiên cũng không ưa hắn.

Những năm gần đây, Tạ Tử Ân không nhận được bất kỳ tài nguyên tu luyện nào ở Y các, ngược lại còn bị đủ kiểu chèn ép, công việc bẩn thỉu nặng nhọc đều do hắn làm.

Nhưng chính trong quá trình trị thương cứu người năm này qua năm khác, Tạ Tử Ân lại luyện được một tay y thuật tuyệt diệu, tích lũy kinh nghiệm, trở thành Bán Thánh y gia với khả năng cứu sống người chết và nối liền xương cốt.

Đáng tiếc là hắn quá yêu nữ chính, mà nữ chính lại là của nam chính.

Hắn yêu mà không được, trước gϊếŧ chết vị hôn thê của mình, sau lại phản bội nhóm nhân vật chính, liên hợp với ma tu với ý định hãm hại nam chính, cuối cùng bị nhóm nhân vật chính gϊếŧ chết.

Thật là, một tên ngốc hết thuốc chữa.

Ôn Sương Bạch không muốn dính dáng tới loại ngu xuẩn này.

Nhưng nàng cũng hoàn toàn không có ý định tránh né.

Dựa vào cái gì.

Một người què như nàng đã đi được nửa đường rồi, thời gian của nàng không phải là thời gian sao.

Hơn nữa, theo mức độ bị tẩy chay của Tạ Tử Ân ở Y các, trong mười ngày ở y đường thì có đến mười một ngày là hắn trực.

Phiền chết đi được.

Ngoài cửa y đường , Ôn Sương Bạch bĩu môi, vừa định cáo biệt Lục Gia Nghiêu.

Lục Gia Nghiêu lại vẫn đỡ nàng không buông, nhiệt tình nói: “Ta đưa muội vào trong.”

Ôn Sương Bạch một lời khó nói hết nhìn về phía hắn ta: “Thế nào, vậy lát nữa huynh còn muốn đưa ta về nhà sao?”

Lục Gia Nghiêu thực sự là một người rất nhiệt tình: “Được chứ, dù sao hôm nay cũng rảnh.”

Ôn Sương Bạch : “…”

-

“Ừm, hồi phục khá tốt, chỉ cần thay thuốc lần cuối là có thể khỏi hẳn.” Trưởng lão trực y đường hôm nay chỉ liếc mắt nhìn chân Ôn Sương Bạch, trong mắt lóe lên lúc quang rồi đưa ra kết luận: “Đi hậu đường tìm sư huynh của ngươi thay thuốc đi, sau này không cần đến nữa, ba ngày sau ngươi tự tháo băng rửa sạch là được.”

Đây chính là chỗ thần kỳ của kỳ huyễn đại lục.

Đôi mắt của y tu có thể so sánh với máy siêu âm, chụp X-quang, cộng hưởng từ hiện đại.

Thực ra còn có cách trị thương cho nàng nhanh và tốt hơn, nhưng rất đắt.

Đa số tu sĩ đều chọn cách ngoan ngoãn thay thuốc và uống thuốc.

Thực ra nàng cũng không có tiền để thay thuốc.

Nàng đã tìm hiểu trước, đến đây một lần phải tốn 500 linh thạch.

Với tài sản ba viên tiền tươi, mười vạn nợ phải trả của nàng, nàng xem thường.

May thay mấy hôm trước đại sư huynh đã nhờ người đến y đường ứng trước tiền thuốc này.

Tính đi tính lại, lần ngã xuống vực này của nguyên chủ, đại sư huynh đã phải bỏ ra gần một vạn linh thạch.

Đắt quá.

Ôn Sương Bạch trong lòng cảm thán, cùng Lục Gia Nghiêu đẩy cánh cửa khép hờ ở hậu đường.

Nàng dùng xong bữa sáng thì đến đây, canh giờ còn sớm, hậu đường giờ phút này trừ nàng ra không có bất kỳ bệnh nhân nào, chỉ có một vị y tu.

Y tu đó mặc một kiện bạch y cũ kỹ, tóc đen dài buộc đến cẩn thận tỉ mỉ, đang ngồi ở trước bàn lật xem một quyển sách.

Nhận ra có người đến, hắn thờ ơ ngẩng đầu, ngũ quan xuất chúng như phong cảnh Giang Nam mưa bụi mông lung, chậm rãi tỏa ra trong mắt Ôn Sương Bạch.

Đôi mắt của nam nhâm như hoa đào tháng ba, nốt ruồi lệ nơi khóe mắt càng khiến người ta say đắm.

Chỉ là đại khái trọng thương mới khỏi, sắc mặt của hắn đặc biệt tái nhợt, khiến cả người trở nên lạnh lùng và hờ hững.

Ôn Sương Bạch khẽ nhướng mày.

Phải công nhận là hắn đẹp trai thật.

Đối phương có lẽ cũng nhận ra nàng, ánh mắt dừng trên người nàng mang theo ý vị xâm lược rất mạnh.

Giống như thượng vị giả đối hạ vị giả, từ trên cao nhìn xuống, làm cho Ôn Sương Bạch phi thường không thoải mái.

Nàng trợn trắng mắt, ngồi phịch xuống ghế bệnh nhân, ném đơn thuốc trước mặt hắn, lạnh lùng nói: “Thay thuốc.”