Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Vợ Chồng Pháo Hôi Hôm Nay Cũng Muốn Đổi Đời

Chương 7: Nhà dột

« Chương Trước
Ôn Sương Bạch cầm Huyền Thiên Kính của nguyên chủ, ánh mắt dừng lại rất lâu ở thông báo môn phái mà Thanh Linh Sơn ban hành cách đây một tháng.

Nội dung đại khái là thông báo cho các đệ tử rằng, Thanh Linh Sơn sẽ bắt đầu tiến hành tỷ thí môn phái sau hai tháng nữa.

Tỷ thí chia thành hai vòng, vòng đầu tiên do từng Các điện tổ chức, vòng thứ hai là thử thách bí cảnh của toàn môn phái, thứ hạng cuối cùng sẽ được cộng dồn từ hai vòng.

Ôn Sương Bạch không bất ngờ về chuyện này.

Tính toán kỹ thì tình tiết trong sách quả thực sắp bắt đầu rồi.

Nữ chính Du Tiếu Tiếu chính là người tỏa sáng rực rỡ trong cuộc tỷ thí môn phái, bắt đầu xuất hiện trong tầm mắt của mọi người, sau đó gặp được nam chính định mệnh của nàng ta.

Ôn Sương Bạch không hứng thú với nam chính, nhưng rất hứng thú với phần thưởng của Thiên Cơ các.

Thông báo có viết, nếu cuộc tỷ thí môn phái lần này có thể đạt được hạng nhất ở Thiên Cơ các, có thể nhận được phần thưởng là ba vạn linh thạch.

Ôn Sương Bạch: “!!”

Tiểu sư muội không có ở nhà, chỉ có mình nàng, thậm chí còn quên cả ăn trưa và ăn tối (sau khi nghĩ lại còn thấy tiết kiệm được hai bữa tiền cơm, rất tốt), lấy tư thế như chuẩn bị thi cuối kỳ đại học, bắt đầu nghiên cứu cách ôm chân Phật.

Vòng thi đầu tiên của Thiên Cơ các sẽ bắt đầu sau một tháng, nội dung cụ thể không được nêu rõ, chỉ nói rằng phạm vi thi đấu đều nằm trong [Bách Khí Toàn Lục].

[Bách Khí Toàn Lục] là một cuốn sách rất dày, bên trong toàn là nội dung luyện khí mà các đệ tử Khí tu ở cảnh giới Linh Sơ cần phải nắm vững.

Đối với Ôn Sương Bạch mà nói, học thuộc lòng là chuyện thường ngày ở huyện, nàng tự tin có thể thuộc làu làu [Bách Khí Toàn Lục] trước khi thi.

Vấn đề nằm ở chỗ thực hành.

Thực hành phải luyện tập, mới có thể thành thạo.

Muốn luyện tập thì phải có tài liệu luyện khí, mà tài liệu luyện khí thì tốn tiền...

Các đệ tử khác có sư môn, sư môn không đủ thì còn có thể dựa vào phụ mẫu.

Còn nàng.

Thôi.

Chuyện buồn này, không nhắc đến cũng được.

“Nhị sư tỷ.” Tiểu sư muội thò đầu vào: “Tỷ vẫn chưa ngủ sao?”

Ôn Sương Bạch hoàn hồn lại, mới phát hiện ra không biết từ lúc nào bên ngoài trời đã tối đen, nàng xoa xoa đôi mắt hơi nhức: “Đang định ngủ đây, muộn thế này rồi muội tìm ta có chuyện gì không?”

“Vâng.” Tiểu sư muội gật đầu, ôm hai chậu hoa vỡ miệng đi vào: “Muội thấy tối nay sắp có mưa to, đến trước đặt chậu cho sư tỷ.”

Ôn Sương Bạch: “?”

Văn Tâm đặt một cái ở chân giường, một cái ở bên bàn, động tác thành thạo, nhanh chóng đặt xong rồi đi.

Sau khi tiểu sư muội đi không lâu, một cơn mưa lớn ập đến, Ôn Sương Bạch đang học thuộc sách đến trang thứ bảy thì từng giọt nước mưa to như hạt đậu thấm qua mái nhà, tí tách như rèm châu, tất cả đều rơi vào chậu hoa.

Ôn Sương Bạch nội tâm phức tạp nhìn chằm chằm vào mái nhà bị dột và chậu hoa vỡ miệng hồi lâu.

Chỗ mà sư muội đặt chậu hoa này có thể nói là vô cùng chính xác, nếu lệch đi một chút thì nước mưa sẽ bắn ra ngoài.

Ừm, đây chính là cái gọi là quen tay hay việc.

...

Mưa vẫn cứ rơi, còn càng lúc càng lớn.

Đêm đến, nghe tiếng tí tách bên tai, Ôn Sương Bạch trằn trọc mãi không ngủ được.

Nàng lấy Huyền Thiên Kính ở đầu giường ra, vừa lướt vừa xem, thấy có thứ gì đó, nàng liền bật dậy khỏi giường như cá chép vượt long môn.

Có rồi!
« Chương Trước